Sắc mặt Myron rất nặng nề: “Nếu tin đồn này là thực thì sẽ chẳng còn ai dám ra biển nếu Thần Khí còn chưa ngừng nghỉ.”
Thần Khí.
Dựa theo cốt truyện, Thần Khí chính là tình tiết chủ tuyến, là thứ mà thế lực các phương đều tranh nhau cướp đoạt.
Cuối cùng, đoàn đội của nữ chính gϊếŧ ra vòng vây, đoạt được Thần Khí.
Nhưng trong cốt truyện, Thần Khí cũng không xuất hiện sớm thế này.
Ừm…
Cũng có lẽ là do thị giác khác nhau nên những gì nữ chính trải qua cũng sẽ không tương đồng với những gì người khác trải qua.
“Cô Daisy, cô xem chúng ta có nên tiếp tục ra biển không?” Hiện tại trên biển nguy hiểm như thế, hắn thật sự không muốn dẫn người đi mạo hiểm.
Nhưng giờ hắn cũng chẳng có quyền định đoạt chuyện này nữa.
“Không…” Thời Sênh vốn định từ chối, cô hoàn toàn không có hứng thú với Thần Khí, Tiên Khí gì gì đó, nhưng chợt nhớ tới một di nguyện khác của nguyên chủ là muốn tộc người cá trở về nơi ở trước đây của mình.
Bắt được Thần Khí rồi thì gió lốc sẽ biến mất, vì thế lại chuyển lời nói: “Ta sẽ tự mình đi, các ngươi chờ ở đây đi.”
“Sao?” Myron kinh ngạc.
Trời lại sắp có bão à?
Đương nhiên Myron không dám hỏi tại sao.
Hắn thực sự không dám đắc tội với cô người cá này, chỉ có thể yên lặng nghe Thời Sênh sắp xếp.
Cynthia nghe nói Thời Sênh sẽ đi liền lập tức bảo Myron chuẩn bị thuyền nhỏ cho cô.
Myron cảm thấy cơ hội sống sót của người cá khi ở trên biển là rất lớn, hơn nữa năng lực của người cá này còn rất không bình thường.
Nhưng một người thường đi thì chẳng phải là tìm đường chết sao?
“Cô đi tìm chết đấy à?” Thời Sênh lập tức nói ra suy nghĩ của Myron.
Cynthia kiên quyết: “Daisy, tôi thà chết cũng không muốn ở lại đây.”
Cynthia đã nghĩ thông suốt, những người này là hải tặc, dù hiện tại bọn họ đối xử tốt với cô ta thế nào thì cũng là do nể mặt Daisy.
Bọn họ sợ Daisy nhưng không hề sợ cô ta.
Một khi Daisy rời đi, ai biết được những người này sẽ lộ ra bản chất thế nào.
Cô ta tình nguyện theo Daisy đi tìm chết.
Thời Sênh hoàn toàn không muốn mang theo cái đuôi này nên lập tức đá người xuống.
Cô cầm mái chèo định chèo đi, sau đó lại nhìn Cynthia đang vùng vẫy trong nước thì lại kéo cô ta lên: “Chèo thuyền.”
Cô không biết cách đọc hải đồ của thế giới này.
Hải đồ không phức tạp mà là đơn giản tới mức nhìn chẳng hiểu những nét vẽ trên đó là cái quỷ gì.
Hải đồ luôn như thế, có rất nhiều thứ thậm chí còn không thèm đánh dấu, nhưng mà bọn họ lại có thể đọc hiểu cực kỳ ăn ý.
Nguyên chủ là một con cá thì tất nhiên không thể hiểu được rồi.
Cô cần một người phiên dịch.
Phiên dịch Cynthia liền được lên thuyền địch như thế.
“Các ngươi để ít đồ ăn lên đây.” Thời Sênh phân phó Myron, cô không cần đồ ăn nhưng Cynthia cần.
“… Cô Daisy, cô định thật sự mang cô ấy theo sao?” Myron hơn chần chừ.
“Có vấn đề gì à?”
“…” Vấn đề lớn ấy chứ! “Không.”
Người ta muốn đi tìm chết thì liên quan gì tới hắn chứ.
Mau tiễn bà cô này đi, bọn họ sẽ được tự do.
…
Cynthia cảm thấy những gì cô ta trải qua đủ để viết thành một bộ truyện phiêu lưu mạo hiểm.
Những chuyện kỳ ảo mà cô ta từng chứng kiến sợ là có những người còn không nghĩ ra được.
Lúc đầu cô ta vẫn luôn chèo thuyền, nhưng tốc độ chèo thuyền của một người thì có thể được bao xa chứ.
Thời Sênh bắt được hai con cá mập, Cynthia không biết cô giao lưu gì với cá mập.
Túm lại, lúc cá mập ngoi đầu lên một lần nữa thì đã hoàn toàn không còn bộ dáng hung thần ác sát nữa mà ngoan ngoãn tròng dây thừng vào người rồi kéo thuyền lướt băng băng về phía trước.
Cái này còn chưa là gì.
Toàn bộ quá trình, con thuyền nhỏ vẫn luôn vững vàng một cách quỷ dị, hoàn toàn không xóc nảy, dù gặp được giông lốc vẫn có thể vượt qua bình an vô sự.
“Daisy, chúng ta sắp tới rồi.” Cynthia nhìn hải đồ, chỉ và một nơi bị đánh dấu: “Trước mặt là khu vực đó rồi, nhưng mà vị trí cụ thể không rõ ràng lắm… Daisy, bên kia là thuyền à?”
Cynthia chỉ vào một điểm đen ở phía xa, vượt qua một quãng đường xa đầy giông lốc như thế nhưng bọn họ chưa từng gặp một con thuyền nào.
Thời Sênh thu cái đuôi lên, nhìn về điểm đen ở phía xa, cá mập đang kéo thuyền đi về phía đó.
Tốc độ của hai con cá mập rất nhanh,