“Daisy, bọn họ định làm gì thế?” Cynthia nhìn về phía người trên thuyền kia với ánh mắt kỳ quái, đầu tiên dường như bọn họ nổi lên xung đột, sau đó lại lâm vào trầm mặc quỷ dị.
“Làm sao tôi biết được.” Thời Sênh kéo chặt mũ, ngăn trở ánh mặt trời nóng rực bên trên, “Mấy thứ kia đã trở lại rồi.”
“Cái gì?” Cái gì đã trở lại cơ?
Thời Sênh hất cằm.
Cynthia lập tức nhìn về phía đó, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện mấy bóng đen.
Cá mập đang bơi vòng quanh thuyền nhỏ không cần Thời Sênh phân phó cũng rất thức thời kéo thuyền lui lại một khoảng cách rồi trốn về sau chiếc thuyền.
Hành vi đầy tính con người đó làm cho người trên thuyền lớn kia không khỏi thổn thức.
Sau đó bọn họ cũng phát hiện ra điều không ổn trên mặt biển nên cũng không có thời gian bận tâm tới hai con cá mập có hành vi như con người kia nữa.
“A!”
“Chúng quay về rồi! Số lượng còn nhiều hơn nữa.”
“Là một đàn cá kình!”
Tiếng hét lớn truyền vang khắp mặt biển, từ khoảng cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Đàn cá kình quay lại với số lượng còn nhiều hơn.
Xung quanh nơi con thuyền lớn đều đầy những cái bóng màu đen, bên dưới toàn là cá kình khổng lồ.
Con thuyền lay động liên tục vì bị cá kình va chạm, vài người còn văng ra khỏi thuyền, rơi xuống nước và bị cả đàn cá quây lại.
Đàn cá kình phẫn nộ coi con thuyền như kẻ thù, dường như không lật đổ được nó thì sẽ không bỏ qua.
“Daisy, chúng ta… Chúng ta mau đi thôi!”
Cynthia kéo tay Thời Sênh, gương mặt trắng bệch: “Đàn cá kình này bị điên rồi sao?”
Cô ta chưa từng thấy một đàn cá kình nào đồng thời xuất động đông như thế này, càng đừng nói là bao vây đánh người.
“Cô cũng thấy bọn nó rồi đấy, đi thế nào được?” Thời Sênh chỉ vào hai con cá mập đang co rúm lại ở đằng sau.
Cá mập bình thường không sợ cá kình, nhưng giờ chúng nó đều núp ở phía sau không dám đi ra.
Điều đó chứng minh rằng đàn cá kình kia đáng sợ vô cùng.
Cynthia nghẹn họng, sao cá mập lại nhát như thế chứ?
Sao bảo là bá chủ một phương biển cả cơ mà?
Cá mập: “…” Không phải bọn nó nhát mà là bọn nó có mắt nhìn xa trông rộng.
Bọn cá kình bên kia chẳng khác nào lũ cá điên, hơn nữa số lượng gấp mấy chục lần bọn nó, còn lâu mới có chuyện bọn nó lao ra tìm chết!
Làm cá thì cũng phải có chỉ số thông minh của cá chứ!
Bang bang!!!
“Cứu mạng!”
“Cứu mạng!”
Đuôi thuyền đã bị đàn cá kình làm thủng, toàn bộ con thuyền đang nghiêng đi và chìm dần xuống, có người thừa dịp sử dụng thuyền thoát hiểm, nhân lúc pháo đạn từ thuyền lớn bắn xuống để lao ra khỏi vòng vây.
Có ba con thuyền thoát hiểm thành công, còn lại nếu không bị cá kình đánh đắm vào trong biển thì cũng đen đủi rơi vào đúng tầm đạn pháo, bị bắn thành tro.
Đàn cá kình kia cực kỳ chấp nhất với con thuyền lớn nên chẳng thèm đuổi theo thuyền nhỏ.
Ba con thuyền trốn được nhanh chóng tới gần thuyền của Thời Sênh.
Hai con cá mập thấy có người tời gần liền vọt ra đằng trước, nhìn ba con thuyền đó như hổ thấy mồi.
“A, bọn nó vẫn còn ở đây!” Có người trên thuyền hét lên.
“Đừng qua đó!” Người đàn ông trên chiếc thuyền cuối cùng hét lên với những người đằng trước, “Dừng lại, mau dừng lại đi!”
Người trên con thuyền đầu tiên liền ngừng lại, dù sao thì đằng trước cũng là cá mập cơ mà.
Bọn họ vừa quay đầu nhìn về sau thì thấy con thuyền lớn đã hoàn toàn chìm xuống biển, ngoại trừ mặt biển đang cuộn sóng thì cũng chỉ còn những mảnh gỗ vụn.
Mặt biển dần khôi phục sự an tĩnh, không nhìn thấy những bóng ma khổng lồ như quái vật biển đâu nữa.
Trong không khí vẫn còn mùi thuốc pháo.
Một đám người sống sót sau tai nạn lập tức xụi lơ trên thuyền nhỏ.
Cũng có người cảnh giác nhìn xung quanh, “Đi rồi sao?”
“Không thấy nữa, chắc là đi rồi…”
“Này!” Có người vẫy tay với Thời Sênh, “Cô có phải người cá không thế?”
“Ta có phải người cá không thì liên quan quái gì tới các người.
Tự thân không giữ được còn muốn bắt ta chắc?” Thanh kiếm trong tay Thời Sênh sáng loáng lên dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng chiếu xuống mặt biển rồi bắn ngược vào mắt đám người bên kia.
Sự sắc lạnh như thẩm thấu vào khắp mình mẩy, chân tay họ.
“Cô thật sự