“Ta không đi…” Thần Tường lên tiếng đầu tiên, giọng đầy nghẹn ngào, “Ta muốn ở lại chờ lão đại.
Nhất định lão đại sẽ trở về.”
“Ta cũng không đi.”
“Ta cũng không đi.”
Quân họ Thần lần lượt lên tiếng.
Hốc mắt Thần Dương nóng lên.
Những người này đều đã đi theo lão đại nhiều năm, sao bọn họ có thể vứt bỏ lại lão đại chứ.
“Đúng, chúng ta không đi, ở lại đây chờ lão đại.” Thần Dương cũng hét lên.
“Cơ hội chỉ có một lần.” Thời Sênh nhìn bọn họ, vẻ mặt đạm mạc, “Bỏ qua hiện tại thì sẽ không thể truyền tống được nữa, các ngươi có thể nghĩ cho kỹ.”
“Tiểu thư Daisy.” Thần Dương đứng ra, hốc mắt hơi đỏ nhưng trên miệng lại nở nụ cười, “Cô và lão đại mới quen biết nhau bao lâu chứ? Nếu cô tình nguyện chờ huynh ấy ở đây thì sao chúng ta là những người theo huynh ấy vào sinh ra tử có thể bỏ đi được chứ? Chẳng lẽ chúng ta không thể so với cô sao?”
“Không giống nhau.” Thời Sênh ủ rũ, giọng cũng nhẹ hơn.
Sao cô có thể so được với họ chứ?
“Tình cảm của chúng ta với lão đại không giống nhau.” Thần Dương cho rằng Thời Sênh đang nói giữa bọn họ có sự khác nhau, “Nhưng chúng ta đều tin tưởng rằng huynh ấy sẽ trở về.”
Huynh ấy là lão đại của bọn họ.
Là thiếu tông chủ của bọn họ.
Là nam nhân thiên tài nhất của đại lục Đông Lai.
Thời Sênh nhìn hắn rồi lại ngồi lên thiết kiếm, điều khiển thiết kiếm bay về phía mép thuyền.
Tốc độ sụp đổ trước đây quá nhanh nên cô cũng chưa có cơ hội nhìn kỹ dáng vẻ của một thế giới khi nó sụp đổ là như thế nào.
Giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một thế giới, à không, nhiều thế giới cùng sụp xuống.
Thật đồ sộ.
Tất cả mọi thứ đều bị một sức mạnh vô hình phá hủy, ngay cả những thứ vô cùng lớn cũng sẽ tự động hóa thành bột phấn, bay đầy trời.
Cỗ lực lượng kia thong thả áp sát lại.
Thời Sênh điều khiển con thuyền lui về sau, luôn duy trì khoảng cách không xa, không gần với cỗ lực lượng đó, nhưng cuối cùng cũng không còn đường lui nữa, trước và sau đều có sức mạnh này ép sát.
Thời Sênh thở dài, thu thiết kiếm vào trong không gian, im lặng chờ sức mạnh đó ập tới.
Quân họ Thần đứng ở phía sau vẫn im lặng, bọn họ không hối hận vì đã ở lại.
Mặc dù bọn họ không chờ được người mình muốn chờ.
…
Toàn bộ thế giới chìm trong bóng đêm.
Thần Dương không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình đã phiêu đãng bao lâu.
Đến khi hắn nhìn thấy ánh sáng một lần nữa thì hắn lập tức vội vã lao về phía đó.
“Các ngươi từ từ, đừng làm lão đại tỉnh giấc!”
“Ấy ấy, cẩn thận, cẩn thận.”
“Thần Dương sư huynh, nhanh lên giúp một tay nào!”
Thần Dương đột ngột quay đầu lại.
Thần Tường đang đứng dưới thuyền vẫy tay với hắn.
Trước mặt hắn có mấy cái hòm, còn có mấy người quen thuộc đứng cạnh hắn.
Bọn họ đang nâng lão đại đi qua người hắn.
“Lão đại!” Thần Dương đột nhiên tiến lên.
“Thần Dương, ngươi phát điên cái gì thế, sắp lên đường rồi!” Có người bên cạnh ngăn hắn lại, “Mau đi hỗ trợ đi, tam sư muội vẫn ở dưới kia chờ ngươi kìa, mau đi dỗ người ta đi, sắp khóc thành sông rồi.
Lần này chúng ta đi chưa chắc đã quay về, ngươi nói rõ với tam sư muội một câu, đừng làm người ta chậm trễ.”
Thần Dương nhìn Tuân Lệnh được người ta khiêng vào trong khoang thuyền, đầu óc không khỏi đơ ra, tình huống này là sao?
Không phải hắn chết rồi ư?
Cả thế giới sụp đổ rồi mà…
Nhưng giờ Thần Dương lại nhìn thấy những người mình quen, thấy tam sư muội khóc như hoa lê ướt mưa, cảnh tượng này giống hệt lúc bọn họ chuẩn bị ra đi.
Thần Dương đần độn nói mấy câu với tam sư muội rồi bước lên thuyền.
Người tiễn đưa bọn họ rất nhiều, người của các đại tông môn đều có mặt, nói những lời y như trước đây.
“Thần Dương sư huynh, Thần Dương sư huynh.”
Một sư đệ ôm một đồ vật lớn hình tròn được bọc trong một túi vải, hổn hà hổn hển nói: “Tông chủ bảo ta giao cho các huynh, hy vọng các huynh thuận buồm xuôi gió.”
Thần Dương không cần nhìn cũng biết đó là gì, là Cửu chuyển tinh bàn.
Hắn nhìn về phía tông chủ ở bên dưới, tông chủ mỉm cười vẫy tay với hắn.
Cửu chuyển tinh bàn…
Thần Dương như nhớ ra cái gì, hắn nhận lấy Cửu chuyển tinh bàn rồi chạy vào trong khoang thuyền.
Tuân Lệnh được đưa vào phòng của mình, hắn lập tức vào lay người dậy.
“Lão đại tỉnh đi,