Cành cây xanh biếc trong tay Kính Lâm áp sát hơn vào cổ hắc tinh linh, “Tại sao lại làm như vậy?”
“Tại sao à?” Hắc tinh linh giống như nghe được câu chuyện nực cười chưa từng thấy, “Ngươi còn chưa rõ tại sao ư?”
“Vị trí vua tinh linh là do cây sinh mệnh chỉ định, không liên quan đến bất kỳ tinh linh nào khác.
Tại sao ngươi lại làm liên lụy đến nhiều tinh linh vô tội như vậy chứ?”
Hắc tinh linh không hề phản ứng lại với câu nói của Kính Lâm, mà tỏ vẻ không sao nói: “Cho nên ta mới ăn trộm vương miện tinh linh, để cây sinh mệnh không thể tiếp tục đưa ra quyết định được nữa.”
“Kính Lâm, chuyện sai nhất mà ngươi đã làm, chính là không nên để chúng thả ta đi.
Bây giờ có phải là ngươi thấy hối hận lắm không? Kính Lâm, ngươi quá mềm lòng.
Ngươi không thích hợp với vị trí này.
Ngươi phải cảm ơn ta.
Nếu không phải là ta đóng băng tộc tinh linh lại, thì khó mà biết được bây giờ các người đang phải sống cuộc sống như thế nào…”
Hắc tinh linh nhìn xuống phía dưới, ý châm chọc càng nặng nề hơn, “Cứ nhìn đám con người tham lam này đi.
Nếu không phải là ta, kết cục của tộc tinh linh cũng sẽ giống như dị thú, thậm chí là còn thảm hơn.
Ngươi vẫn luôn ngây thơ cho rằng thế giới này rất tốt đẹp, nhưng ngươi không nhìn thấy sự đen tối của thế giới này.
À, không đúng, có lẽ là ngươi nhìn thấy rồi, nhưng chỉ là ngươi không muốn thừa nhận mà thôi, đúng không, vua của ta.”
“Đủ rồi!!”
Cành cây màu xanh đâm sâu vào cổ họng hắc tinh linh theo tiếng gào thét này, hoàn toàn xuyên qua.
Thế nhưng Kính Lâm biết hắn vẫn không đâm trúng.
Thứ hắn đâm trúng chỉ là tàn ảnh hắc tinh linh lưu lại mà thôi.
Tàn ảnh dần dần biến mất, giọng hắc tinh linh từ xa truyền tới, “Kính Lâm, mang con tiểu tinh linh đó của ngươi tìm chỗ trốn đi, đừng quản chuyện của ta nữa, nếu không đừng trách ta khách khí.”
“Phịch!”
Hắc tinh linh lượn vòng trong không trung, đụng vào bức tượng băng phía sau.
Bức tượng băng vỡ tan tành, trên người hắc tinh linh lóe lên ánh sáng màu lục.
Mặt băng hắn chạm vào không hề kết băng lên người hắn.
Hắc tinh linh kích động một lần nữa bay lên không trung.
“Ngươi muốn không khách khí thế nào?”
Thiếu nữ đứng ở đối diện, giẫm lên một thanh thiết kiếm.
Cô lãnh đạm nhìn hắn, đáy mắt vô cùng bình tĩnh, không hề có một gợn sóng.
Hắn bỗng có cảm giác rợn tóc gáy như bị một vật chết nhìn chằm chằm vào.
Khi đối mặt với Kính Lâm hắn cũng không có cảm giác này.
Tiểu tinh linh này…
Kính Lâm lại đuổi lên, “Vương miện tinh linh đang ở đâu?”
“Ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Hắc tinh linh hừ lạnh.
Hắn xoay người đi về phía nơi đang lóe lên thứ ánh sáng màu lục.
Trước mặt hắc tinh linh bỗng nhiên tối sầm.
Hắn nhìn lên trên, lập tức đối mặt với một gương mặt đang cười khanh khách, chỉ một giây sau gương mặt đó đã phóng to lên, cơ thể hắn rơi mạnh xuống dưới.
Hắc tinh linh muốn giãy giụa thoát khỏi sự kiềm cặp của Thời Sênh, thế nhưng đều chỉ là phí công.
Hắn bị Thời Sênh ấn chặt trên mặt băng.
Giống như lúc trước, hắn không bị đóng băng giống như những người khác.
Thời Sênh giơ tay giật lấy khối đá ánh sáng màu lục trên người hắn.
“Trả lại cho ta!!” Lúc này hắc tinh linh mới sợ hãi.
“Đến cướp lại đi!” Thời Sênh giơ khối đá lên cao, đứng lên mặt đất.
Hắc tinh linh có chút hoảng loạn nhìn bốn xung quanh, có lẽ trên người hắn vẫn còn lưu lại chút khí tức của hòn đá, cho nên hàn băng không bao phủ ngay, mà rất chậm.
Hắc tinh linh bay lên không trung, vẩy những vụn băng kia ra.
Thời Sênh vân vê hòn đá đứng cách đó không xa, “Bây giờ ngươi đã muốn nói cho vua của ta biết vương miện tinh linh đang ở nơi nào chưa? Ta có thể ném ngươi xuống đó một lần, đương nhiên cũng sẽ có thể ném ngươi xuống đó lần nữa, nghĩ kỹ đi rồi hãy nói.”
“Ngươi…” Hắc tinh linh tức giận bừng bừng.
Hắn cắn răng, tiến lên cố giành lại hòn đá.
Thời Sênh cầm hòn đá, có thể cử động trên mặt băng, cô rút thiết kiếm ra chém loạn lên một hồi với hắc tinh linh.
Hắc tinh linh đối mặt với loại trận pháp loạn xì ngầu này không biết thích ứng thế nào, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Hắn không có hòn đá, y phục và đôi chân chạm trên mặt băng đã bị kết thành mảng đá dày.
“Dừng lại!” Hắc tinh linh hét lớn lên, tinh linh dừng lại trên ót hắn.
“Không đánh nữa sao?”
Hắc tinh linh hừ lạnh một tiếng, bay lại lên không trung, “Ta nói cho ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải trả lại hòn đá cho ta!”
“Không thì ta qua đó cướp luôn cả thứ đó cũng được.” Thời Sênh nhìn về nơi xa xa nào đó đang hiện lên ánh sáng màu lục.
Hắc tinh linh suýt nữa thì nghẹn máu mà chết, nghiến răng nghiến lợi, “Vương miện