Thời Sênh không thể hiểu nổi suy nghĩ của Kính Lâm, thật muốn gϊếŧ quách hắn rồi chuyển sang vị diện khác cho nhanh.
Loại người này thực sự rất không thích hợp với cô.
Cái khảo hạch quần què gì thế này!
Tức quá đi!
“Đùng đoàng!”
Thời Sênh và Kính Lâm nhảy ra khỏi khu vực đóng băng.
Phía sau đó là một tiếng nổ cực mạnh, toàn bộ mặt băng bắt đầu nứt vỡ, phía dưới dường như có thứ gì đó sắp phá băng chui ra.
Ở sâu bên trong có bóng người chật vật bay ra bên ngoài, y phục màu đỏ của nam tử áo đỏ vô cùng chói mắt.
Nữ chính đại nhân lại hành động rồi à.
Ầm ầm!
Mặt băng hoàn toàn nứt vỡ, sau đó lại ngưng kết lại.
Lần này không chỉ có mặt đất mà ngay cả tường và phía trên đều là hàn băng.
“Đi.” Thời Sênh kéo Kính Lâm, xông ra đoàn người hỗn loạn bên ngoài.
…
“Ầm ầm ầm!”
Trong bóng tối phía dưới vực sâu mơ hồ có ánh sáng lóe lên, thống lĩnh dị thú đứng bên cạnh, chắp tay đứng đó.
“Thống lĩnh, bắt đầu rồi.” Một con dị thú phía sau tiến lên.
Thân hình thống lĩnh dị thú dần ngưng tụ thành hình một con báo.
Dị thú phía sau cũng dần từ bỏ những hình thái kỳ quái hiếm thấy kia, khôi phục lại hình dạng bản thể.
Rất nhiều bóng đen hội tụ vào trong cơ thể chúng.
Số dị thú ở gần vực sâu dần giảm bớt lại chỉ còn hai phần ba.
Thống lĩnh dị thú bay lên không trung, “Các huynh đệ, linh hồn chúng ta bị giam cầm ở nơi này đã mấy chục triệu năm rồi, nay đã đến lúc trần quy trần, thổ quy thổ.
Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm huynh đệ với các ngươi.”
“Mẹ kiếp!”
Khẩu hiệu nhiệt huyết của đám dị thú còn chưa được hô lên, đột nhiên bị cắt ngang.
Thời Sênh bay từ lỗ hổng của vực sâu ra ngoài, rơi vào giữa một đám dị thú “Các ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, là để các ngươi biến mất sao?”
Dường như chúng đến chỉ là để làm trò cười thôi thì phải.
“Tiểu tinh linh, ngươi không hiểu chúng ta bị giam cầm ở đây đã phải trải qua chuyện gì.
Chúng ta thà biến mất còn hơn.” Giọng thống lĩnh dị thú ôn hòa, “Ta đã từng nghe nói nhiều phiên bản con người lưu truyền lại, nhưng sau này đã xảy ra rất nhiều chuyện nữa.”
Sau khi dị thú bị đuổi vào vực sâu, trên vùng trời chỗ vực sâu đã được thiết lập cấm chế, để ngăn chặn chúng thoát ra ngoài, nhưng con người có thể vào trong.
Con người coi vực sâu là trường săn, từng con dị thú bị chết đi.
Sau này dị thú tìm được một cung điện dưới vực sâu.
Nơi đó đã từng có một hành lang rộng lớn, có tượng đá thủ vệ nguy nga tráng lệ, rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Chính bởi vì con người cũng phát hiện ra, họ đã có một cuộc vật lộn cuối cùng với dị thú ở trong cung điện.
cuộc ẩu đả đã làm kinh động đến thứ gì đó ở dưới, sức mạnh đó là thứ chúng hoàn toàn không thể cân bằng được.
Toàn bộ cung điện bắt đầu sụp đổ, cuối cùng chỉ còn lại gian đại điện kia.
Con người và dị thú bị nhốt ở đó.
Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng những thứ ở dưới lòng đất vẫn liên tục dịch chuyển.
Sau đó có con người bắt đầu phát điên, không những tấn công dị thú, mà còn tấn công cả đồng hành.
Những con người còn giữ được sự tỉnh táo sợ hãi.
Họ muốn ra ngoài, nhưng bên ngoài đã bị chặn lại.
Họ đã thiết lập phong ấn ở trên cửa, nhốt những người đã phát điên ở lại đây, nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Cuối cùng người của Hạc gia đề xuất phong ấn sức mạnh của tất cả mọi người ở đây, họ không thể để thứ đồ chơi không biết là cái gì kia ra ngoài.
Trước tiên họ dùng bùa chú đóng chặt cánh cửa kia lại, sau đó dùng thuật đóng băng của Hạc gia.
Tất cả con người và dị thú đều bị đóng băng ở bên trong.
Cơ thể của dị thú tuy bị phong ấn ở đây, nhưng linh hồn thì không.
Bị con người đối xử như vậy, chúng oán hận con người.
Oán khí ngày một tích tụ lại, cho đến khi sức mạnh của chúng ngày càng lớn hơn.
Chúng rời khỏi cung điện, trở về vực sâu, nhưng cấm chế phía trên vực sâu không biết tại sao lại mạnh hơn rất nhiều so với trước kia.
Chúng muốn ra ngoài gần như là chuyện không thể nào.
Thế là chúng chỉ có thể phập phồng trôi nổi trong vực sâu, chờ đợi thời cơ.
Lần chờ đợi này là mấy trăm năm, cho đến không lâu trước đây, chúng cảm nhận được cấm chế trên vực sâu đã yếu hơn.
Lúc này chúng mới chuẩn bị ra ngoài.
Chuyện sau đó thì Thời Sênh đã biết rồi.
Trước tiên đến đại lục tìm kiếm thế hệ sau của những người trước kia để báo thù, sau đó tìm thế hệ sau của những người đó đến, giúp chúng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
“Các ngươi rời khỏi đây, thì những