Âm thanh nuốt ừng ực vang lên trong bóng đêm.
Dường như đối phương đang rất đói, không ngừng nuốt máu xuống, mới chỉ qua mấy giây mà Thời Sênh đã có cảm giác máu trong người bị đã hút cạn quá nửa.
Ánh trăng mỏng manh hắt qua khung cửa sổ chiếu lên thân người đang đè nặng trên người cô.
Thời Sênh thấy rõ sườn mặt của hắn, thiết kiếm lập tức rơi xuống mặt đất loảng xoảng.
Mất máu quá nhiều, chóng mặt như đang say xe, thân mình rũ xuống, đối phương đỡ lấy eo cô, ép cô giữa người hắn và bức tường.
“Anh thôi ngay.” Thời Sênh rít qua kẽ răng mấy chữ, “Nếu còn tiếp tục là em sẽ chết đấy.”
Cái tên đần Phượng Từ này, phương thức gặp nhau càng lúc càng quái dị là sao chứ!
Đối phương lại mút thêm một ngụm nữa rồi hàm răng sắc bén mới thu lại.
Hắn bế ngang Thời Sênh lên, đặt lên trên bàn, sau đó cúi người đè lên, chóp mũi cọ tới cọ lui trên cổ cô, dường như rất thích hương vị trên cơ thể cô.
Giọng điệu khàn khàn vang lên trong bóng đêm, lọt vào tai cô, “Làm người nối dõi của tôi, tôi sẽ ban cho em sự bất diệt, em có bằng lòng không?”
“Không muốn.” Làm huyết tộc sẽ phải uống máu, từ chối!
Dường như đối phương thấy hơi nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn cô, “Vì sao chứ? Chẳng phải con người bọn em lúc nào cũng mơ ước tha thiết về sự bất tử sao?”
“Ghét máu.” Giọng Thời Sênh yếu ớt, cô đã mất quá nhiều máu, trên người còn bị một người khác đè lên, chưa ngất đã là may lắm rồi.
“Em sẽ thích.” Đối phương nỉ non một tiếng, lại một lần nữa cắn vào cổ cô.
Thời Sênh duỗi tay đẩy hắn ra, “Cái đồ thiểu năng trí tuệ nhà anh câm mồm lại ngay!”
Thích ông nội nhà anh đấy!
Còn lâu cô mới thích nổi.
Hắn cũng không cắn nữa, vì thế sau khi Thời Sênh nói câu kia xong, hắn liền thu răng nanh lại.
Hắn đứng lên nhìn Thời Sênh từ bên cạnh, cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng đên.
Thời Sênh có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn đang dừng trên người mình.
Thời Sênh thử ngồi dậy nhưng mà cả người hoàn toàn không có tí sức lực nào, căn bản không thể đứng lên được.
Đối phương hơi dừng lại một giây sau đó mở cửa sổ và nhảy thẳng ra ngoài.
Đúng thế, nhảy ra…
Nhảy ra…
Nhảy ra…
Nhảy…
Con mẹ nhà nó, đây là bóc bánh không chịu trả tiền đúng không hả?
Anh lăn về đây cho ông ngay!
Hiển nhiên, đối phương cũng không lăn trở về.
Thời Sênh nằm một mình trong phòng rồi ngủ từ lúc nào không hay.
Hôm sau.
Rèm cửa bị gió lay động và bay lên, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, rơi xuống người Thời Sênh, bóng nắng đong đưa.
Cô mở mí mắt nặng trĩu ra, ngực phập phồng một cách thong thả, y như người già sắp tới thời điểm tử vong.
Cô động cánh tay, tay chạm vào một thứ gì đó lạnh băng, cô hơi ngẩng đầu lên, trong tầm tay có một cái túi, trong túi có mấy bình sữa, còn là loại ướp lạnh nữa chứ.
Thời Sênh: “…” Đừng để ông mày bắt được anh!
Thời Sênh bò dậy khỏi bàn, đây là thư phòng mà ngày thường cô vẫn dùng, vì thế cô có ngủ ở đây cả đêm nhưng cũng chẳng có ai phát hiện ra.
Trên bàn là một mảnh hỗn độn, Thời Sênh nhảy xuống khỏi bàn, bám vào nó và đi tới cái sofa đơn gần đó, nằm sấp xuống giả chết một hồi lâu.
Đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng động cơ, Thời Sênh mới động đậy, ngồi dậy, duỗi tay cầm lấy cái gương ở gần đó và soi lên mặt mình.
Với cái bộ mặt này, nếu nằm trong nhà xác thì chẳng ai nghĩ cô là một người còn sống cả.
Thời Sênh gọi điện xin nghỉ học rồi bò về phòng mình, bảo dì Tuệ chuẩn bị cho mình mấy món canh bổ máu.
Sáng sớm, Trì Ninh và bà Trì đã ra khỏi nhà.
Dì Tuệ chẳng cần bận tâm gì, nhanh chóng làm xong món canh rồi bưng lên cho Thời Sênh.
Thời Sênh sợ vẻ mặt của mình sẽ dọa chết dì Tuệ nên chờ bà ấy ra khỏi phòng cô mới dậy ăn canh, nước canh ấm áp rót đầy vào trong dạ dày làm cho chân tay lạnh lẽo cũng dần ấm lên.
Uống canh xong, Thời Sênh lại tiếp tục vùi đầu vào ngủ say, lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đã sang chiều.
Ngoài cửa hành lang có tiếng bước chân, còn có tiếng mắng chửi rất lớn.
Thời Sênh chống người ngồi thẳng dậy, híp mắt nhìn ra ngoài trời.
Ánh nắng hoàng hôn cực kỳ chói mắt, Thời Sênh phải đưa tay lên chắn.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên một tiếng “rầm” thật lớn.
Thời Sênh nhìn qua với vẻ hờ hững.
Người bên ngoài mở cửa lần đầu không được nên sau đó liền đá cửa đầy thô bạo.
Sau mấy lần, cửa phòng vẫn không có một chút sứt mẻ nào.
“Trì Tây, mày lăn ra