Tinh Qua cưỡng ép đưa Tinh Thuần đi.
Cành hoa tường vi nằm lẻ loi trên bục cửa sổ.
Thời Sênh vẫn nằm trên giường.
Sắc trời dần tối, cành hoa tường vi trên cửa sổ càng thêm xinh đẹp và yêu dã, còn có hương thơm nhàn nhạt truyền tới, như thể bóng đêm mới là sân nhà của nó.
Bên ngoài vô cùng an tĩnh, ông Trì cũng không lên gây sự nữa, không biết đang có âm mưu gì.
Dì Tuệ lặng lẽ mang đồ ăn lên, Thời Sênh ăn xong lại ngủ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, bên ngoài cửa sổ lại có một bó hoa tường vi, vẫn còn đọng sương sớm, rõ ràng là mới được hái xuống, mà cành hoa hôm qua đã không còn thấy đâu nữa.
Bên cạnh bó hoa tường vi cũng có một cái túi, bên trong vẫn là sữa ướp lạnh.
Nói thật, với cái thân thể hiện tại này của cô, sao có thể uống được đồ lạnh như thế chứ?
Không biết tên ngốc nhà cô bị khuyết thiếu kỹ năng sống hay đang muốn gϊếŧ người diệt khẩu nữa?
Nhị Cẩu Tử, mi chọn cái nào?
[…] ??? Liên quan quái gì tới tôi chứ hả?
Hệ thống cực kỳ bực bội.
Vấn đề này chẳng liên quan quái gì tới nó, tại sao lại bảo nó chọn chứ hả?
Ký chủ, cô lại không uống thuốc rồi phải không?
Mấy ngày liên tiếp, Thời Sênh đều nhận được hoa tường vi tươi, nhưng bản thân hắn lại không lộ diện.
Sau đó dường như phát hiện ra Thời Sênh không uống sữa mình đưa tới nên hắn cũng không gửi kèm nữa, đổi thành những đồ vật quái dị khác.
Ví dụ như cái cây có thể phát sáng, búp bê có gương mặt kỳ quái…
Đây chẳng phải là muốn hại chết cô hay sao hả?
Thời Sênh muốn bắt được hắn.
Cô có chờ cả đêm thì lại phát hiện ra người đem đồ tới không phải chính chủ.
Mấy thứ kia như tự nhiên xuất hiện từ hư không, cô hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở nào khác cả.
Thời Sênh thực buồn bực.
Mấy ngày nay, Trì gia cũng rất yên tĩnh, chắc chắn đang có âm mưu quỷ kế gì đó.
Thời Sênh nghỉ ngơi đủ rồi mới dậy.
Lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi.
Ông ta ngẩng đầu nhìn cô, hơi ngây người một chút.
Thời Sênh cũng nhìn ông ta, nhếch miệng, đi qua bên cạnh.
Người đàn ông lập tức tức giận, “Trì Tây, ngay cả ba mình mà cũng không biết chào à?”
Thời Sênh chậm rãi xuống lầu, “Không biết, hay là ông làm mẫu một chút đi?”
Ông Trì nổi điên lên: “Trì Tây, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?”
“Không biết nữa, có khi tôi bị mất trí nhớ rồi.” Thời Sênh đẩy cửa ra, nghênh ngang rời nhà.
…
Thời Sênh tìm nơi đăng thông báo tuyển dụng, chọn lấy mấy nhân tài rồi thành lập một đội ngũ làm việc với tốc độ chóng mặt.
Mà đội ngũ này còn toàn người không có tí kinh nghiệm gì.
Văn phòng cũng thuê tạm thời, trên bàn chẳng có dụng cụ làm việc gì, chỉ có mấy chai nước lọc.
Mấy nhân viên đần mặt ra nhìn nơi làm việc của mình, cực kỳ lớn… nhưng lại chẳng có gì.
Công ty bọn họ làm về cái gì thế?
Không phải gặp đúng kẻ lừa đảo rồi đấy chứ?
Cô gái này nhìn có vẻ còn rất trẻ nhưng hành vi, cử chỉ và lời nói đều không giống người thường, ăn mặc cũng rất chỉnh tề, trả lương lại cao, chủ động tìm bọn họ nói chuyện, nói vài câu cơ bản xong liền ký hợp đồng luôn.
Nhưng mà, sẽ thực sự có chuyện tốt như thế sao?
Đây đều là những sinh viên sắp tốt nghiệp, đột nhiên tìm được việc làm thì chắc chắn đều mừng như điên, giờ nhìn thấy văn phòng trống trải thế này liền lập tức bình tĩnh lại.
Thời Sênh vỗ tay để họ nhìn về phía mình.
Mọi người nhìn nhau rồi tới đứng trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh nhìn khắp đám người một lượt: “Ở nơi tôi làm việc không cần quy củ gì hết.
Các anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao cho, có thể dùng bất cứ biện pháp nào, miễn là không để lại nhược điểm để bị người khác tóm được.
“Vậy chẳng phải là phạm pháp sao?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Công ty của chúng ta là công ty đứng đắn, sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ.” Thời Sênh cười khẽ một tiếng, “Thương nhân đều hoạt động bên hành lang pháp luật, lúc làm việc sẽ luôn phải động tới pháp luật, chỉ cần không giẫm tuyến thì sẽ không coi là phạm pháp.
Đương nhiên, nếu các người thích làm việc này thì có thể tiếp tục, không thích thì có thể rời đi, không tin tôi thì giờ cũng có thể đi rồi.”
Thời Sênh vừa nói dứt lời, mấy tên mọt sách đều bị kinh ngạc đến đờ cả người.
Bọn họ cũng đã từng đi thực tập, những công ty kia đều bề ngoài rất công chính liêm minh, luôn cổ vũ nhân viên công ty tích cực hướng về phía trước chứ chưa từng như Thời Sênh, vừa vào làm đã nói thẳng rằng sau này làm việc thì sẽ phải lợi dụng sơ hở của luật pháp.
Cái này cũng quá… kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
Thời Sênh vẫn được tính là có mắt nhìn người.
Mấy người kia mặc dù có hơi chần chừ nhưng cuối cùng đều ở lại.
“Các anh cầm thẻ này đi mua đồ dùng làm việc đi.” Thời Sênh đưa thẻ cho một người, tùy ý chỉ định, “Sau này anh làm giám đốc.”
Thanh niên cầm thẻ: “…”
Chưa đi làm mà đã được làm giám đốc rồi sao?
Có cần tùy tiện như thế không hả!
“Vậy công ty của chúng ta làm về cái gì?” Có người rụt rè giơ tay lên, đến giờ vẫn còn chưa nói rõ là làm gì.
Thời Sênh trầm tư một chút, “Để tôi về nghĩ đã.”
Mọi người ngất tại chỗ.
Cô đủ rồi đấy, ngay cả làm gì cũng chẳng biết nữa!
“Bên trên có một tầng mà các anh có thể dùng làm ký túc xá, mua luôn cả đồ dùng hằng ngày các anh cần luôn đi.”
“Còn bao ở nữa hả?” Giám đốc mới nhậm chức giật mình.
Không phải chứ, còn thuê hẳn hai tầng? Cô nhiều tiền quá nên không biết làm gì sao?
“Phúc lợi của công nhân là chuyện mà các ông chủ cần phải hướng tới.” Thời Sênh nhếch miệng cười, “Nhà ăn ở tầng dưới, thay đổi bữa ăn giữa ba cửa hàng này, cuối tháng tính tiền một thể.”
Mọi người: “…” Hình như mọi người gặp phải ông chủ giả rồi.
“Sếp, cô đối tốt với chúng tôi như thế không phải là đang có ý đồ gì với chúng tôi đấy chứ?”
Thật sự làm người ta sợ hãi!
Sênh vênh váo tỏ vẻ cao ngạo: “Các anh có sức khỏe, thể xác và tinh thần vui sướng thì mới có thể kiếm cho tôi càng nhiều tiền hơn.”
Mọi người: “…”
Kế tiếp, mọi người mới biết, ngoại trừ văn phòng này và mấy nhân viên bọn họ ra thì chẳng còn gì khác, ngay cả bảng hiệu tên công ty cũng lười lắp, nhưng mà cô ấy có tiền.
Chờ đến khi Thời Sênh đăng ký kinh doanh xong thì những người khác cũng đã bố trí xong công ty.
Sếp của bọn họ có suy nghĩ rất khác thường, nhưng mà cô ấy có tiền.
Đây là kinh nghiệm mà gần đây họ đã tổng kết được, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện tiền nong, muốn tiêu xài thế nào thì cứ tiêu xài thế ấy, có công ty nào đi làm mà như đi chơi thế này không hả?
“Sếp, tôi… làm gì ạ?” Một thanh niên nhìn mọi người bận rộn thì không biết phải làm gì.
Hắn cũng không học ngành tài chính kinh tế nên hoàn toàn không biết phải làm gì lúc này.
“Trưởng phòng kỹ thuật.” Thời Sênh thuận miệng bịa một chức vụ.
“Hả?” Bọn họ có phòng kỹ thuật hả?
Người bên cạnh cười vang.
Đừng nói chỉ mình hắn mới có chức vị trưởng phòng, những người khác đều có cả, có điều phòng nào cũng chỉ có một người bọn họ mà thôi.
“Máy tính hay mạng mẽo không có vấn đề gì thì anh cũng chẳng phải làm gì đâu, vì thế… lúc rảnh thì có thể chơi game, đọc sách, tán gái, tự nghiên cứu triết lý cuộc đời cũng được.
Đương nhiên có thể nghiên cứu tường phòng ngự cho mạng công ty, nhưng mà phải chú ý, thời gian đi làm thì không thể ra ngoài.”
Thanh niên gật đầu với vẻ ngây ngốc.
Công việc này nghe có vẻ nhẹ nhàng.
Thời Sênh sắp xếp hết mọi chuyện ở công ty, chủ yếu là giao lại cho nhân viên xử lý, chỉ cần lúc đưa ra những quyết định trọng đại thì cô mới ra mặt, điển hình của việc ông chủ thích chỉ tay năm ngón.
Mỗi ngày cô đều nhận được hoa tường vi tươi và… những thứ đồ chơi cổ quái hoặc hiếm có.
“Trì Tây, chuyển phát nhanh của cháu này.” Thời Sênh vừa tiến vào trong cổng trường thì đã bị bảo vệ gọi lại.
“Chuyển phát nhanh ạ?”
Bảo vệ gật đầu rồi chỉ vào một cái hộp được bọc kín trên bàn.
Thời Sênh đưa quyển sổ ký tên qua ô kính cho bảo vệ rồi cầm hộp chuyển phát nhanh lắc một hồi.
Bên trong có tiếng vang, cũng không biết là thứ gì, không nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược nên chắc không phải bom rồi.
Cô vừa đi vừa bóc hộp ra, bên trong là một bó hoa tường vi và một… bộ xương khô?
WTF?
Tại sao lại đưa cho cô xương khô chứ?
Mẹ kiếp, thần kinh à!
Cô thật sự muốn gặp cái tên ngốc kia để nói chuyện tử tế.
Thời Sênh ôm cái hộp chứa xương khô đi học, lúc ra về thì bị Lương Sắt chặn lại ở cửa.
Thời Sênh ở trong phòng học, cô ta đứng bên ngoài phòng học, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là đang đợi cô.
Thời Sênh nhớ lại những hành vi gần đây của mình, hình như không hề trêu chọc gì vào vị nữ chính đại nhân này cơ mà.
Vì thế, tại sao nữ chính đại nhân lại tới tìm cô chứ?
Thời Sênh hòa vào dòng người đi ra khỏi phòng học, quả nhiên