“Không biết, chẳng phải các cô rất trâu bò sao? Tự tìm hiểu đi.”
Hề Mạn chắn chắn là Thời Sênh biết, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó: “Cô đừng có không biết điều như thế.
Cảnh Mộ cũng không dám đánh với tôi.
Cô tưởng là cô thật sự có thể thắng tôi à?”
“Cứ tới đây thử xem?”
Hề Mạn đột nhiên thốt lên: “Cô nói cho tôi thì tôi sẽ dùng bản thể đánh với cô.”
Thời Sênh nghiêng đầu: “Thật không?”
“Thật.”
“Cô ta là Lương Sắt.
Đánh lúc nào? Đánh ở đâu?”
Hề Mạn đóng lại cửa xe trong cái nhìn chăm chú của Thời Sênh, quay đầu, đuổi theo hướng mà Lương Sắt vừa rời đi.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, sao bảo đánh nhau cơ mà!
Chữ tín giữa con người với con người vứt đi đâu rồi?
À không phải, chữ tín giữa con người và huyết tộc đâu rồi?
Thời Sênh tìm được Hề Mạn ở trong một ngõ nhỏ.
Cô ta đứng tựa vào xe, ngẩng đầu lên trời một góc 35 độ với vẻ mặt ưu thương, trong tay kẹp một điếu thuốc lá đã hút hết một nửa, có điều tàn thuốc vẫn chưa rơi xuống, rõ ràng là cô ta chưa hút một hơi nào.
“Đã nói là đánh nhau mà, cô chạy cái gì chứ? Sợ không đánh lại tôi à?” Thời Sênh chưa từng đánh nhau với huyết tộc tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Hề Mạn chẳng thèm để ý tới Thời Sênh, vẫn ngẩng đầu một góc 35 độ nhìn lên trời.
“Này!” Thời Sênh duỗi tay phất phơ trước mặt cô ta.
Lúc này tròng mắt Hề Mạn mới khẽ đảo, sau đó ném điếu thuốc xuống, lên xe, nổ máy…
“Rầm!”
Hề Mạn nhìn Thời Sênh cũng ngồi lên xe theo, mặt không cảm xúc: “Làm gì thế hả?”
“Đã nói là đánh nhau mà, tôi muốn gϊếŧ chết cô.” Thời Sênh cười tủm tỉm.
“Nói lúc nào nhỉ?” Hề Mạn lập tức mất trí nhớ, “Tôi không muốn đánh với cô, xuống xe.”
Thời Sênh: “…” Sao trên đời lại có loại huyết tộc như thế này chứ!
Lúc trước là ai sống chết muốn gϊếŧ cô hả?
Như cô bây giờ thì bảo tôi phải ra tay đánh thế nào đây hả!
Xin các người nghiêm túc tí được không, đừng làm kịch bản loạn xị ngậu lên nữa.
Đạo diễn, trừ cơm cô ta ngay!
Thời Sênh không xuống xe.
Hề Mạn liền bỏ xe, thuấn di đi luôn.
Thời Sênh: “…” Biết thuấn di thì ghê gớm lắm sao!
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể so đo với đám thần kinh được.
Thời Sênh đang định đẩy cửa xe đi ra thì phía trước lại có một chiếc xe cảnh sát đi tới.
Trong lòng Thời Sênh lập tức có dự cảm không lành.
“Xuống xe.” Cảnh sát gõ cửa xe bên chỗ Thời Sênh.
Bình tĩnh.
Không thể đánh cảnh sát được.
Thời Sênh đẩy cửa xe ra.
Anh cảnh sát khom lưng nhìn vào trong xe một cái, sau đó hỏi thông tin cá nhân của Thời Sênh, cuối cùng…
“Xe này của ai?”
Thời Sênh hoàn toàn không ngờ chiếc xe này lại do Hề Mạn tùy tiện lấy ở bên đường rồi lái đi.
Lấy xe gì không lấy, lại còn lấy một cái siêu xe.
Loại siêu xe này ở trong thành phố cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô ta còn lái nó chạy như điên trên phố, thảo nào lúc chạy trốn lại chạy nhanh như thế.
Thời Sênh lập tức khai hết những gì liên quan tới Hề Mạn ra.
Dù sao thì cô ta cũng là người không có đạo nghĩa giang hồ, lật lọng trước mà.
Thời Sênh ôm cái hộp đựng xương trong tay.
Lúc cảnh sát đòi kiểm tra, mà xương bên trong có vẻ không giống đồ giả, Thời Sênh sao dám để họ nhìn thấy chứ, quanh co nửa ngày mới thoát ra khỏi Cục Cảnh sát, đến lúc ra ngoài thì trời đã tối rồi.
Cô ả thiểu năng trí tuệ Hề Mạn.
[Ký chủ, không phải cô muốn gϊếŧ chết Hề Mạn sao?]
“Bọn thần kinh khó gϊếŧ lắm!” Ai biết chân thân của cô ả ở đâu chứ, làm sao mà gϊếŧ được.
[…] Sao lại cảm thấy Ký chủ có vẻ thích kẻ thần kinh kia nhỉ? Quả nhiên là đứa thần kinh thì cũng sẽ thích đứa thần kinh!
“Mi lẩm bẩm cái gì đó hả?”
[…] Không có gì, Ký chủ, tôi offline bảo trì đây.
Thời Sênh kinh ngạc, “Mi mà cũng cần bảo trì á?”
[…] Cái này chẳng phải là chuyện bình thường ư? Bản Hệ thống là Hệ thống đứng đắn mà, bảo trì thì có gì đâu cơ chứ?
Thời Sênh không ngừng cười nhạo: “Mi có bảo trì hay không bảo trì thì vẫn cứ ngu như thế, đừng lãng phí tài nguyên nữa.”
[…] Đã bị một vạn điểm tổn thương.
Ký chủ, tâm tình của cô không tốt, đừng có trút giận lên người bản Hệ thống được không hả? Có phải bản Hệ thống bóp méo cốt truyện đâu.
Cô mà cứ thế thì cô sẽ mất đi bản Hệ thống đấy.
Thời Sênh tỏ vẻ lạnh nhạt, “Chưa từng có được thì sao có thể nói là mất đi.”
[…] Offline! Không bao giờ gặp lại!
#Ký chủ bắt bẻ tôi thành nghiện rồi, đây là bệnh, cần phải chữa#
…
Gặp phải một kẻ thần kinh, Thời Sênh ôm một bụng ấm ức từ Cục Cảnh sát về nhà.
Ông bà Trì đều có nhà, có lẽ Trì Ninh đã ra ngoài lêu lổng nên không thấy đâu cả.
Lúc cô vào cửa liền bị nụ cười “hiền hậu” của bà Trì làm cho sợ đến mức phải bật lùi ra khỏi cửa, nhìn lại số nhà mấy lần, xác định mình không vào nhầm cửa mới lại