Thời Sênh đần độn nhìn Ngũ Phong Sơn sụp xuống, sao lại sụp nữa rồi!
[Còn không phải tại Ký chủ bổ ra à.] Còn không biết xấu hổ mà hỏi sao lại sụp ư?
“Liên quan gì tới ta chứ! Lúc trước ta cũng bổ núi như thế, sao chẳng thấy ngọn núi nào sụp đâu?” Thời Sênh không nhịn được trợn mắt, chắc chắn là núi ở thế giới này chưa bị bổ bao giờ rồi.
[Làm ơn đi Ký chủ, trong núi toàn là cơ quan, rất yếu ớt, cô bổ một cái, nó không sụp thì còn thế nào được nữa!] Còn có thể trời cao chắc!
Thời Sênh: “…”
Thế nên thế giới này là một lời không hợp núi liền sụp à?
Thế thì cứ sụp thêm mấy ngọn núi nữa đi.
[…] Có một câu rất bậy, không biết có nên nói hay không nữa.
Đúng lúc Thời Sênh còn đang mải mê đứng ngắm Ngũ Phong Sơn bị sụp thì một đám người đạp không mà tới, bao vây bọn họ lại.
Tử Vi công tử áo trắng giẫm trên đầu vai đệ tử của Tử Vi sơn trang, cả người tràn ngập tiên khí lành lạnh, rơi xuống trước mặt họ với dáng vẻ vô cùng màu mè.
“Hiện giờ người của Tử Vi sơn trang cũng học được chiêu chặn đường cướp bóc rồi à?” Vọng Thư cười lạnh một tiếng, trong đáy mắt tràn ngập sự khinh thường và chán ghét Tử Vi công tử.
“Vô Ảnh, giao Dịch Chính ra đây.” Tử Vi công tử không đáp lại câu nói kia của Vọng Thư mà đi thẳng vào chủ đề.
“Người là ta tìm được, ngươi muốn sao?” Vọng Thư âm trầm nhướng mày, “Ta gϊếŧ cũng không để lại cho ngươi đâu.”
Vẻ mặt của Tử Vi công tử khẽ biến, trên gương mặt lạnh lùng có mấy phần khẩn trương, hiển nhiên là cảm thấy Vọng Thư nói được thì sẽ làm được.
Tử Vi công tử hơi khựng lại một chút, “Giao dịch đi.”
Vọng Thư cười ha ha hai tiếng, sự trào phúng trong giọng nói càng nặng nề hơn, “Loại người bại hoại như ta cũng chẳng dám làm giao dịch gì với các ngươi đâu.”
Thời Sênh không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với đám người này, nhảy lên thiết kiếm, kéo Vọng Thư lên, vèo một cái, bay thẳng lên trời.
Tử Vi công tử: “…”
Bọn họ biết kinh công nhưng cũng không thể “vèo” một cái là bay lên cao như thế được.
Hơn nữa, tốc độ của thiết kiếm quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mà đã không nhìn thấy tung tích đâu nữa.
“Trang chủ, thanh kiếm kia…”
Tử Vi công tử phất tay, người kia lập tức im lặng.
Hắn nhìn lên trời, hồi lâu cũng không nói gì.
“Trang chủ, bị Vô Ảnh đoạt trước rồi, giờ chúng ta phải làm sao?” Người sau lưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Có lẽ Dịch Chính cũng vô dụng.” Giọng của Tử Vi công tử cực kỳ lãnh đạm, sau đó liền xoay người, dùng khinh công bay đi.
Người của Tử Vi sơn trang nhìn nhau.
Nhưng không có Dịch Chính… vậy càng vô dụng hơn.
…
Thời Sênh trở lại cái sân kia, Tiểu Ly đang cho người chở những cái rương vàng cuối cùng quay về Tử Linh Thành, thấy Thời Sênh quay lại thì hưng phấn tiến lên: “Thành chủ, tỷ đã về rồi? Thế nào, có biết ai đã bắt bọn họ không?”
Thời Sênh nhảy xuống từ thiết kiếm, “Không biết.”
“Ồ, thành chủ, tỷ thật sự cướp áp trại phu nhân về rồi.” Tiểu Ly nhìn thấy Vọng Thư thì lập tức vứt vấn đề kia ra khỏi đầu luôn.
Vọng Thư: “…”
Cái gì mà cướp áp trại phu nhân về chứ hả?
Có áp trại phu nhân nào đẹp trai như hắn không?
“Làm việc đi.” Thời Sênh trừng mắt một cái.
Tiểu Ly lè lưỡi, kéo cái bao trên thiết kiếm xuống, “Đây là gì ạ? Sao lại biết động đậy thế?”
“Người.”
Vẻ mặt Tiểu Ly cứng đờ: “… Thành chủ, giờ chúng ta còn làm ăn bằng cả việc trói người nữa ạ?”
Trước kia rõ ràng thành chủ đã tuyên bố, không chơi trò bắt người, ngại phiền toái.
Thời Sênh lại trừng mắt thêm một cái nữa, Tiểu Ly vò đầu, kéo bao tải sang phòng bên cạnh.
Thời Sênh nhìn Vọng Thư vẫn đang ngồi trên thiết kiếm: “Người ta đã bắt về cho huynh rồi, một tháng tới đây, huynh phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, hiểu chưa?”
Trong thời gian một tháng này, nhất định phải thu phục được tên đần khốn kiếp này.
“Có gì mà không thể chứ.” Vọng Thư cười vô cùng ngả ngớn.
Vọng Thư cứ thế vào ở.
Mỗi ngày hắn sẽ bỏ mấy giờ tới phòng của Dịch Chính, nhưng hiển nhiên hai bên nói chuyện cũng không vui sướng gì.
Vọng Thư vẫn không có được tin tức mà mình muốn.
Ngược lại, bên ngoài đang ồn ào đến huyên náo.
Ngũ Phong Sơn đột nhiên sụp xuống, rất nhiều người trong giang hồ bị chôn ở bên trong, nhưng vài ngày sau, có người ra được, bọn họ may mắn tìm thấy một con đường chưa bị vùi lấp.
Có lẽ con đường