Đột nhiên bị sửa tên một cách không thể nào hiểu nổi, còn là một cái tên chẳng hề khí phách chút nào, thiết kiếm “oong oong” chấn động hai cái tỏ vẻ không bằng lòng.
Vọng Thư nhìn thiết kiếm thần kỳ, hắn biết thanh kiếm này rất thần kỳ, nhưng không ngờ lại thần kỳ tới mức tự có ý thức thế này.
Ba thanh tà kiếm lợi hại như thế là vì chúng cũng có ý thức của chính mình.
Muốn có được chúng thì phải được chúng tán thành mới được.
Có điều cái tên Họa Hề này…
Sao cứ có cảm giác là cô đang nói bừa thế nhỉ?
Không phải là cảm giác nữa, chắc chắn là cô nói phét rồi.
Thời Sênh bảo Tiểu Ly lui ra, hỏi Vọng Thư: “Huynh hỏi ra cái gì chưa?”
“Không được, ông ta chẳng nói một chữ nào.” Vọng Thư thở dài.
“Vậy gϊếŧ.”
Vọng Thư hoảng sợ nhìn Thời Sênh: “Thành chủ à, trên đời này chỉ có một Dịch Chính thôi.”
“Ừm.” Thì sao chứ?
Chỉ có một Dịch Chính thì làm sao?
Cũng như chỉ có một Thời Sênh thôi mà!
Vọng Thư nhìn chăm chú vào thiếu nữ ở đối diện mình, chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung về cô – không hề để tâm.
Không có một thứ nào khiến cô phải để tâm ở trên thế giới này cả.
Phải là hoàn cảnh thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một người như thế này chứ?
Vọng Thư chống tay lên bàn, cúi người ghé sát vào Thời Sênh: “Thành chủ, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc nàng để tâm tới cái gì thế?”
Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên.
Khuôn mặt kia đột nhiên lớn lên trong đáy mắt Vọng Thư, cảm xúc mềm mại truyền qua cánh môi hắn, mang theo độ ấm và hương thơm dịu dàng của thiếu nữ.
Nụ hôn kia như chuồn chuồn lướt nước, cô nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Vọng Thư nuốt nước bọt, ngồi ngay ngắn trở lại, quay đầu đi nơi khác: “Thành chủ làm vậy là có ý gì?”
“Chứng minh cho huynh thấy, rốt cuộc ta để ý cái gì thôi.”
Vọng Thư thấy mặt mình nóng lên, có thứ gì đó chạm mạnh vào trái tim, giống như con nai chạy loạn không chịu khống chế, trái tim đập nhanh kinh hoàng, lại như bị thứ gì đó đè nặng, khó chịu, khổ sở.
Đầu ngón tay Vọng Thư chạm khẽ lên ngực.
Hắn liếm cánh môi hơi khô khốc của mình: “Thành chủ để ý tới ta sao?”
“Huynh cảm thấy sao?”
Vọng Thư chợt đứng lên, đi nhanh ra ngoài, tiếng nói vọng lại đã khôi phục vẻ ngả ngớn trước đây: “Vậy thì bản công tử thấy thật vinh hạnh.”
Hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng, tầm mắt phía sau nhìn hắn vô cùng chăm chú, làm hắn cảm thấy mình đang đi trên một con đường và chợt ngã xuống, mà nơi ngã xuống… tất cả đều là cô.
…
Dịch Chính phát hiện ra chàng thanh niên trước giờ vẫn luôn hỏi mình, hôm nay lại im lặng một cách khó hiểu.
Tuy rằng ông ta không thể nhìn thấy nhưng ông ta có thể nghe thấy, cậu ta luôn ở trong phòng nhưng chẳng nói một câu nào, ngay cả tầm mắt cũng chưa từng nhìn tới ông ta, thật cổ quái.
Ông ta bị nhốt ở đây, ngoại trừ người thanh niên này ra thì chẳng gặp ai hết, lúc trước cậu ta nói chuyện thì trong phòng còn cảm thấy có hơi người, nhưng giờ cậu ta cứ im lặng suốt như thế, Dịch Chính lại cảm thấy không quen cho lắm.
“Khụ khụ!” Dịch Chính làm bộ ho khan mấy tiếng.
Người bên kia không để ý tới ông ta, ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên một chút nào.
“Khụ khụ!”
Không để ý tới.
“Khụ khụ khụ khụ khụ~”
Vẫn tiếp tục không để ý tới.
“Cậu làm sao thế?” Cuối cùng, Dịch Chính không nhịn được phải hỏi thành câu.
“Có khả năng ta đã thích một cô nương rồi.” Vọng Thư cũng không nhìn Dịch Chính, vẫn cứ nhìn vào hư không như cũ.
Dịch Chính hừ lạnh một tiếng: “Thích thì thích thôi, có cái gì mà phải rối rắm chứ.”
Vọng Thư buông những ngón tay đang vỗ về môi xuống, “Mấu chốt là ta và nàng chưa quen nhau được bao lâu, sao ta có thể cảm thấy là ta thích nàng được chứ?”
Vế sau của câu nói Vọng Thư nói rất nhỏ, nhưng với thính lực của Dịch Chính thì vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
“Tình yêu nói tới là tới, ai mà chống đỡ được, nhất kiến chung tình cũng là bình thường thôi.” Dịch Chính nói với giọng của người từng trải: “Nhớ trước đây, lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân thì cũng đã thích nàng ấy.
Nếu không phải sau đó ta cứ quấn lấy nàng thì nàng cũng sẽ chẳng gả cho ta đâu…”
Dịch chính lải nhải, kể lại chuyện tình yêu của mình và phu nhân trước đây cho Vọng Thư