Thời Sênh chém đứt gai độc sau lưng, đầu mày nhíu chặt lại rút phần còn lại của gai độc ra, thiết kiếm đâm xuống mặt đất, mặt đất nứt ra như mạng nhện.
Luồng khí vô hình bám lấy mặt đất lan rộng ra xung quanh, tạo thành một khu vực an toàn hình bán nguyệt.
Ngọn lửa thiêu đốt ở bên ngoài, nhưng làm thế nào cũng không lan được vào bên trong, ngay cả nhiệt độ cũng hạ xuống.
Độc dược của gai độc rất mạnh, chân tay Thời Sênh vô lực trượt xuống.
Ảnh Sinh kịp thời dìu cô và Ảnh Tế nên cô mới không ngã xuống đất.
“Tiểu Hoan?” Ảnh Sinh đặt Ảnh Tế sang một bên.
Thời Sênh móc từ trong không gian ra một số loại đan dược để giải độc, mặc kệ có tác dụng phụ hay không, uống hết ngay lập tức, cho dù chỗ đan dược này không có tác dụng gì thì cũng có thể kéo dài được một thời gian, điều quan trọng nhất là phải tìm Nhị Cẩu Tử.
Nhị Cẩu Tử rất không muốn cho, nhưng nghĩ lại bóng ma tâm lý trước kia cô một lời không hợp liền chết đi, Nhị Cẩu Tử tuy không tình nguyện nhưng vẫn đành đưa thuốc cho Thời Sênh.
…
Hạ Dạ đứng ở một chỗ cao, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi hắn, như lửa thiêu đồng cỏ.
Cát vàng bay khắp trời, mênh mông ngun ngút.
Đến khi tất cả bụi trần rơi xuống đất, Hạ Dạ lộn vài đường xuống mặt đất.
Mấy người đồng thời đứng sau lưng hắn, “Chắc chắn là chúng chết mất xác luôn rồi, ngài Hạ có thể yên tâm được rồi.”
Một luồng gió nóng cuốn theo cát vàng thổi qua.
Hạ Dạ nhắm mắt lại, cát đập lên mặt hắn nóng rát.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Trong vòng một tháng, tôi muốn tất cả căn cứ đều không còn sót lại thứ gì.”
Mấy người quay sang nhìn nhau, đồng thời cúi người xuống, “Vâng.”
Hạ Dạ xoay người, gió cát lướt qua, có bóng người mông lung phía xa.
Trong lòng Hạ Dạ kinh hãi, định thần nhìn sang, tà váy đen bay lên trong gió, thiếu nữ đang đạp gió đi đến.
Bóng đen lưu lại tàn ảnh trong không khí, đến khi Hạ Dạ phản ứng lại thì người đã đi đến trước mặt hắn.
Thiết kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo từ phía trên rơi xuống, nhanh chóng phóng đại lên trong mắt hắn.
Hạ Dạ ngẩn người, cô ta lại có thể không nói một lời nào, trực tiếp ra tay luôn.
Thế này thì có khác gì với tập kích?
[…] Đây là tập kích theo cách quang minh chính đại.
Khi thiết kiếm đã sắp đâm vào cơ thể hắn, Hạ Dạ mới mạnh mẽ nghiêng người tránh né.
Cát vàng dưới chân bay lên, tấn công thẳng vào tầm mắt Thời Sênh.
Hắn nhân cơ hội quét qua vùng dưới chân Thời Sênh, nhưng hắn lại quét vào khoảng không.
Vừa rồi cô vẫn còn đứng trước mặt hắn, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Hạ Dạ nhanh chóng nhìn xung quanh, cát vàng rơi xuống chầm chậm vang lên tí tách, nhưng không có thân ảnh màu đen kia.
“Ngài Hạ, bên trên!”
Người ở phía sau gào lên một tiếng.
Hạ Dạ ngẩng đầu lên, thanh kiếm kỳ quái đó từ phía trên rơi xuống, hàn khí ép thẳng vào lồng ngực hắn, tứ chi bỗng chốc trở nên nặng nề.
Trong lòng Hạ Dạ trầm xuống, hắn không thể chết như vậy được.
Tâm niệm Hạ Dạ vừa động, mặt đất bỗng nhiên trùng xuống, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hắn và Thời Sênh, phía dưới phần mặt đất trầm xuống đều là sinh vật sa mạc, các loại sinh vật sa mạc tập hợp lại với nhau, chỉ nhìn thôi đã đủ thấy tê dại cả da đầu.
Thời Sênh đứng sát đường biên, bình tĩnh móc quả cầu năng lượng ra ném xuống dưới.
Đùng đoàng.
Mặt đất run rẩy theo tiếng đùng đoàng này, cát không ngừng rơi xuống dưới.
Thời Sênh dùng tay hất bay những hạt cát vẩy ra, nhíu mày nhìn cái hố lớn do vụ nổ kia tạo thành.
Xét theo mức độ lợi hại, chắc chắn Hạ Dạ còn chưa chết, cô còn phải tặng thêm một nhát kiếm nữa.
Thời Sênh giơ chân lên đi về phía đó, đi đến mép cái hố, bên trong chỉ có cát vàng, đừng nói đến Hạ Dạ, ngay cả rắn mối sa mạc cũng không nhìn thấy.
Nam chính đại nhân độn thổ rồi à?
Thời Sênh ngước lên nhìn sang bên kia.
Người của Hạ Dạ ban nãy vẫn còn đứng đó.
Đám người đó thấy Thời Sênh nhìn sang liền lùi lại phía sau.
Ở phía sau họ, bỗng nhiên cát trồi lên trên, Hạ Dạ được một người kéo lên.
Những người khác lập tức tiếp tay, kéo người ra, bảo vệ Hạ Dạ tiếp tục lui về phía sau.
Người phụ nữ này sao lại đáng sợ như vậy chứ.
Đặc biệt là cái thứ phát nổ vừa nãy, đó không phải là đạn dược bình thường.
Họ đứng cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của nó, lỗ chân lông trên người dựng ngược cả lên, toàn thân sởn da gà.
Thật quá đáng sợ…
Thế nhưng lúc này điều