“Em có nhìn thấy Ảnh Sinh không?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Ảnh Tế chạy đến hỏi Thời Sênh.
Thời Sênh lắc đầu, “Sao vậy, không thấy hắn đâu à?”
“Ừm.” Ảnh Tế nhíu mày, “Anh đi tìm xem sao.”
Thời Sênh từ dưới đất đứng lên, vỗ cát trên người xuống, theo Ảnh Tế đi tìm người.
Khu vực quanh đây hôm qua đã xảy ra vụ nổ, đâu đâu cũng là hoang tích.
Hai người đi một vòng, cuối cùng tìm thấy người ở một góc.
Ảnh Sinh đang nằm dưới đất, trên người phủ một lớp cát, nhưng nhìn có vẻ như đã rất lâu không cử động rồi.
“Ảnh Tế…” Ảnh Sinh vẫn còn có ý thức, nhưng cơ thể đã không thể cử động được nữa.
“Lượng pin quá thấp.” Ảnh Tế đỡ Ảnh Sinh dậy, đặt sang bên cạnh ngồi cho vững.
Lúc này Ảnh Sinh hoàn toàn giống như một con búp bê, không thể tự hành động được.
Hiện tại căn cứ đã bị hủy diệt hoàn toàn, trừ khi hắn có thể sạc pin bằng năng lượng mặt trời, nếu không chỉ có thể chờ chết.
Thế nhưng Ảnh Tế đã chuẩn bị ổ cắm sạc ở căn cứ khác.
Thời Sênh đưa họ đến căn cứ.
Căn cứ này cũng không có người, vết máu vẫn còn mới, chứng tỏ vừa mới bị tập kích chưa được bao lâu.
Ảnh Tế nhanh chóng tìm thấy ổ cắm sạc, thế nhưng khi kết nối với Ảnh Sinh, đèn báo vẫn không sáng lên.
“Ảnh Tế… có lẽ là em bị hỏng rồi.” Ảnh Sinh rủ mắt xuống, giọng nói chứa đầy sự thất vọng.
Ảnh Tế trầm mặc lấy hộp dụng cụ ở bên cạnh ra, động tác nhanh nhẹn dứt khoát kiểm tra Ảnh Sinh.
Kết quả không được như ý lắm, Ảnh Tế thử sửa cho Ảnh Sinh, nhưng ở đây nguyên vật liệu có hạn, căn bản không thể sửa được.
Muốn sửa Ảnh Sinh thì phải về căn cứ Vinh Quang, lấy những nguyên liệu còn thừa khi chế tạo ra Ảnh Sinh.
Những thứ đó có bị phá hủy hay không đến giờ còn chưa biết được.
“Ảnh Tế, có phải em bị hỏng rồi không?” Ảnh Sinh đáng thương nhìn Ảnh Tế.
Ảnh Tế ấn vai hắn trầm mặc không nói gì.
Ảnh Sinh biết chắc chắn là đã hỏng rồi, nếu không tại sao Ảnh Tế lại trầm mặc như vậy chứ.
Ảnh Tế bỏ Ảnh Sinh lại đi ra ngoài, để lại Thời Sênh và Ảnh Sinh.
Thời Sênh cứ có cảm giác như là “tiểu tam”.
Rõ ràng cô mới là chính thất cơ mà!!!
Khoảng thời gian sau đó ngày nào Ảnh Tế cũng kiểm tra cho Ảnh Sinh, cũng có lẽ bởi vì không thể cử động, cho nên lượng pin của Ảnh Sinh bị tiêu hao rất chậm, mãi không offline hẳn.
Thời Sênh đến căn cứ Vinh Quang kiểm tra.
Căn cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, phía dưới đã sụp đổ, Ảnh Tế không còn cách nào nữa.
Ảnh Sinh nhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt mất mát, biểu cảm trì trệ, giống như một người máy không có tư tưởng.
Thời Sênh móc hạt dưa ra cắn một lúc.
Cô ném vỏ đi, đứng dậy đi đến bên Ảnh Sinh, hai tay chống lên hai bên đầu hắn, “Tôi có thể sửa cho cậu, nhưng cậu phải trả lại lực tinh thần cho Ảnh Tế.”
Con ngươi Ảnh Sinh nhìn không có tiêu cự đảo một vòng, “Nếu trả lại lực tinh thần cho Ảnh Tế thì tôi có còn ý thức nữa không?”
“Không biết, đây là một ván cược.” Ngữ khí Thời Sênh nhẹ nhàng, “Xem cậu có dám hay không thôi.”
Người máy thông minh cũng có thể ý thức của riêng mình.
Không có lực tinh thần của Ảnh Tế, Ảnh Sinh cũng sẽ có một phần hai cơ hội tự chủ về ý thức, trở thành một người máy thông minh mới.
Ảnh Sinh nhìn lượng pin đang không ngừng cảnh báo đã xuống mức quá thấp.
Hắn gần như không còn sự lựa chọn nào khác.
“Được.”
Vốn dĩ chính là thứ Ảnh Tế ban cho hắn, hắn cũng nên trả lại rồi.
…
“Cách này có được không?” Ảnh Tế có chút lo lắng.
“Sợ gì chứ, chết rồi thì em chôn cùng anh.” Thời Sênh ấn Ảnh Tế sang bên cạnh Ảnh Sinh, dịu dàng xoa lên mặt hắn rồi vỗ khẽ, “Đừng sợ.”
“Không phải là anh sợ…” Ảnh Tế lắc đầu, nhưng không nói tiếp.
Hắn nhìn Ảnh Sinh ở bên cạnh đã rơi vào trạng thái ngủ say, tâm trạng phức tạp.
Tuy nói là muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác rất kỳ lạ.
Cũng có lẽ là tâm trạng của Ảnh Sinh đã ảnh hưởng đến hắn…
“Bắt đầu đi.” Ảnh Tế nhắm mắt lại.
Thứ thuộc về mình, thì phải lấy lại.
Tuy cách Thời Sênh nói cũng chỉ là lý thuyết, cô hoàn toàn chưa thực tiễn qua, nhưng đúng như cô vừa nói, nếu xảy ra vấn đề gì, thì cô sẽ chôn cùng Ảnh Tế.
[…] Có một người vợ như vậy, nhất mực yêu thương Phượng Từ.
Hoàn