“Gia chủ, có gì phân phó ạ?” Giọng Thập Phương vĩnh viễn đều nghiêm túc như vậy, tùy thời có thể chấp hành mệnh lệnh của Thời Sênh bất cứ lúc nào.
“Khởi động tàu Vô Cực, tập hợp đội số mười của Trảm Long Vệ, chuẩn bị xuất phát.”
Thập Phương trợn trừng mắt.
Tàu Vô Cực…
Do Hạ gia chủ tự tay chế tạo.
Cái tên Vô Cực ngụ ý rằng nó có khả năng vô hạn, không có điểm cuối cùng.
Tàu Vô Cực là tác phẩm đỉnh cao của Hạ gia chủ, nhưng tàu Vô Cực vừa mới đưa tới trong tay gia chủ nhà anh ta thì Hạ gia liền xảy ra chuyện.
Gia chủ chưa bao giờ khởi động tàu Vô Cực, bọn họ cũng chưa bao giờ được chứng kiến sức mạnh của con tàu này.
Nhưng đồ mà Hạ gia chế tạo sẽ tuyệt đối không phải vật phàm.
Hiện giờ gia chủ lại muốn khởi động tàu Vô Cực…
Thập Phương hít sâu một hơi: “Gia chủ, lúc trước tàu Vô Cực được cài đặt để Thần Hành là trung tâm điều khiển, giờ không có Thần Hành….”
“Anh cứ đi chuẩn bị là được.”
“Vâng…” Trong lòng Thập Phương dấy lên sự kích động, có lẽ gia chủ định làm chuyện lớn rồi.
Mắt thấy Thời Sênh muốn dừng trò chuyện, Thập Phương lại vội vàng hỏi tiếp: “Gia chủ, chỉ mang đội mười Trảm Long Vệ thôi thật sao?”
Trảm Long Vệ có tổng cộng mười phân đội, đội mười là phân đội số mười.
Đội mười có số lượng ít nhất nhưng toàn là nhân tài toàn diện.
Có thể tiến vào đội mười đều là tinh anh trong chín đội còn lại tuyển chọn ra.
“Đủ rồi.” Thời Sênh không hề để ý: “Dẫn bọn họ theo cũng chỉ là để bảo vệ Phượng Từ thôi chứ tôi thì không cần.”
Thập Phương: “…”
Được rồi, trước giờ gia chủ luôn đơn thương độc mã.
Nếu mà không có Phượng Từ, có khi gia chủ còn chẳng mang theo một người nào ấy chứ.
“Ba ngày sau xuất phát.” Thời Sênh chốt lại thời gian sau đó tắt trò chuyện.
Thập Phương nhìn hình ảnh đã biến mất trong hư không, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, “Vâng.”
Ba ngày.
Trong ba ngày này, anh ta phải sắp xếp xong hết thảy mọi công việc ở Lam Tinh.
Thời gian có vẻ gấp đây.
Ừm… Hình như đã quên hỏi gia chủ muốn đi đâu rồi.
Bỏ đi, dù sao đi đâu mà chả thế.
…
Người của Trảm Long Vệ nghe nói sẽ được cùng Thời Sênh ra ngoài thì ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Nhưng mà sau khi biết chỉ có đội mười có thể đi theo thì đội viên đội mười lập tức nhận được lời thăm hỏi “thân thiết” của chín đội còn lại.
Sau khi ầm ĩ một hồi, đội mười đã được phái lên tàu Vô Cực để chuẩn bị công tác lên đường.
Tàu Vô Cực vẫn luôn dừng ở nhà chính.
Trảm Long Vệ hấp tấp quay về nhà chính khiến cho người ở đây đều sợ run bần bật, cho rằng có chuyện lớn xảy ra.
Kết quả, Trảm Long Vệ chẳng để ý tới bọn họ, đi thẳng tới nơi đỗ phi thuyền của Thời gia ở phía sau.
Người nhà họ Thời tò mò nên cũng đi theo nhìn xem.
Phi thuyền của Thời gia đại đa số đều do Thời Sênh cướp về rồi ném ở đây, cũng có rất nhiều cái do chính gia tộc sản xuất ra, tóm lại là lung tung đủ kiểu, hoa hòe lòe loẹt, đủ mọi màu sắc.
“Trảm Long Vệ đang làm gì thế?”
“Gia chủ lại muốn làm gì?”
“Đã gần tháng nay không thấy gia chủ lộ diện, không biết có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không nữa.”
“Bây giờ Lam Tinh an toàn như thế, gia chủ mà xảy ra chuyện gì thì cậu cũng đừng mong được sống yên ổn.” Người nói câu này rõ ràng là fan não tàn của Thời Sênh, lo lắng từng li từng tí.
“Cậu hung dữ cái gì chứ, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi.
Lâu như thế mà không thấy gia chủ lộ mặt, tất cả mọi người đều lo lắng, tôi nói sai chỗ nào chứ?” Đối phương không phục lắm.
Hai người càng nói càng ầm ĩ, cuối cùng thành cãi cọ loạn xạ.
“Hai người thôi đi, Trảm Long Vệ và Thập Phương vẫn còn ở đây, gia chủ dù có phiền toái cũng không tới lượt các người, an phận chút đi.” Bên cạnh có người lên tiếng hòa giải.
Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy Thời Sênh nhưng vẫn luôn nhìn thấy Thập Phương và Trảm Long Vệ.
Bên biệt thự cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chứng tỏ gia chủ vẫn bình thường.
“Ồ…” Có người trong đám đông đột nhiên hét lên kinh hãi, tất cả âm thanh tranh luận đều biến mất, nhìn về phía mặt cỏ nơi đáp phi thuyền.
“Trời ạ!”
Mặt cỏ rộng lớn đang từ từ tách ra làm đôi, để lộ ra một khe sâu đen nhánh.
Mà nơi bọn họ ở cũng đang di động, toàn bộ