Tàu Vô Cực cũng không lớn, đây cũng là lần đầu tiên Thập Phương tiến lên, anh ta kỳ quái hỏi Thời Sênh, “Gia chủ, hình như sức chiến đấu của tàu Vô Cực cũng không mạnh lắm.”
Lúc trước anh ta đã kiểm tra qua rồi, tàu Vô Cực được trang bị bốn ống bắn pháo hạt ánh sáng.
Loại vũ khí này là trang bị bình thường được lắp đặt trên các phi thuyền chở hàng khác.
Hiện tại bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm như thế, mang tàu Vô Cực ra ngoài có thật sự ổn không?
Lúc trước anh ta cảm thấy nếu đã là đồ Hạ gia chế tạo thì chắc chắn sẽ rất trâu bò, nhưng khi kiểm tra mới phát hiện chuyện không như mình nghĩ, đây thực sự chỉ là một phi thuyền bình thường hơn cả bình thường.
Còn chưa được coi là tàu chiến đấu nữa.
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Thời Sênh nghiêm trang hỏi lại.
Khóe miệng Thập Phương giật giật: “Tại sao chúng ta không dùng tàu Hồi Tố?”
Trước kia mỗi lần gia chủ dẫn người ra ngoài đều dùng tàu Hồi Tố.
“Đừng coi thường tàu Vô Cực này.” Thời Sênh vén tóc ra sau tai, “Đồ mà cô ấy chế tạo chưa bao giờ vô dụng như anh nhìn thấy đâu.”
Thập Phương sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, đồ mà Hạ gia chế tạo không nhất định có thể nhìn thấy từ vẻ bề ngoài, mỗi một linh kiện đều có thể là vũ khí gϊếŧ người.
Mấy ngày nay nhất định là anh ta bị bận đến mức đầu óc mờ mịt rồi nên mới quên mất điều này.
Thời Sênh bảo Phượng Từ về khoang nghỉ ngơi trước rồi mới tới phòng điều khiển chính.
Khoang điều khiển chính trỗng rỗng, ở giữa có một cái bục.
Trên bục có một đài thao tác, ngoài ra chẳng còn gì hết.
Lúc này, trong phòng điều khiển tràn ngập màu lam đậm, bản đồ các hành tinh trôi nổi trong không khí.
“Gia chủ, Thần Hành đâu?” Thần Hành không có ở đây thì bọn họ không có cách nào khởi động tàu Vô Cực được.
Thời Sênh đi xuyên qua bản đồ các hành tinh, giẫm lên bục, bàn tay phất qua đài điều khiển, ánh sáng lập tức bừng lên.
Hình ảnh các ngôi sao đang trôi nổi lập tức biến mất, cả phòng điều khiển chính sáng ngời.
“Chủ nhân.” Giọng nói mềm mại vang lên.
Thân ảnh của Thần Hành dần hiện ra trong không khí.
Sau lưng cô nhóc là một mảng tối đen như mực, ngẫu nhiên có ánh sáng thoáng hiện nhìn cực kỳ quỷ dị.
Thần Hành vẫy tay với Thập Phương, vui vẻ gọi anh ta, “Thập Phương, Thập Phương.”
Thập Phương không hiểu tại sao, vừa thấy Thần Hành vẫn ổn thì anh ta lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trên gương mặt quanh năm nghiêm túc hiện lên nụ cười như có như không, sau đó hơi gật đầu xem như đáp lại cô nhóc.
Thời Sênh chống tay lên đài điều khiển, không nói lời vô nghĩa nào mà đi thẳng vào vấn đề: “Khởi động tàu Vô Cực.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cũng không biết Thần Hành làm gì mà xung quanh bắt đầu phát ra âm thanh, đèn lần lượt sáng lên, âm thanh vận hành của phi thuyền cũng dần nổi lên.
Khuôn mặt nhỏ của Thần Hành cực kỳ tập trung, một hồi lâu sau mới nói: “Đã kích hoạt thành công hệ thống của tàu Vô Cực, chuẩn bị kích hoạt khoang năng lượng, dự tính hết một phút đồng hồ…”
“Khoang năng lượng được kích hoạt thành công, chuẩn bị đóng mọi cửa ra vào, dự tính hết ba mươi giây…”
“Mọi cửa khoang đã được đóng chặt.
Hệ thống tạo nhiệt của tàu Vô Cực khởi động, dự tính hết ba phút…”
“Nguồn năng lượng đã kết nối thành công.
Tàu Vô Cực chuẩn bị vào không gian, mời tất cả các nhân viên làm tốt công tác chuẩn bị vào không gian, bắt đầu đếm ngược… Mười, chín, tám…”
“Ba…”
“Hai…”
“Một…”
Tiếng cuối cùng vừa dứt, tàu Vô Cực hơi lay động sau đó lập tức vững vàng, đến khi Thập Phương lấy lại tinh thần thì lời báo của Thần Hành đã biến thành…
“Đã thoát khỏi phạm vi Lam Tinh, xin mời cài đặt lộ tuyến.”
Thập Phương: “??”
WTF?
Mới có mấy giây mà đã thoát khỏi Lam Tinh?
Tàu Vô Cực lại có thể tiến hành bước nhảy không gian ở ngay trong Lam Tinh… Muốn lên trời rồi!
Đáng sợ nhất chính là, chỉ lúc đầu tiên anh ta thấy hơi lay động, nhưng sau đó lại chẳng có một chút cảm giác nào.
Thời Sênh ngồi trên đài cao bấm loạn một hồi.
“Đã cài đặt lộ tuyến, chuyển sang chế độ tự động…”
Khuôn mặt nhỏ đầy căng thẳng của Thần Hành chậm rãi hiền hòa trở lại.
Cô nhóc duỗi tay xoa gương mặt mũm mĩm của mình, mắt to long lanh chớp động, “Chủ nhân, khi nào thì em có thể trở về?”
“Những gì ta bảo em làm đã hoàn thành hết chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Thần Hành kiêu ngạo hếch cằm lên.
“Ừm, vậy chờ ta qua đó.”
Thần Hành gật đầu: “Vậy em chờ chủ nhân.”
Thời Sênh rời khỏi bục, chậm rãi rời đi.
Thập Phương nhìn Thần Hành vẫn còn ở đó, ho khan một tiếng rồi đi tới.
“Thập Phương, Thập Phương, anh có nhớ tôi không đấy?” Thập Phương còn chưa nói gì, Thần Hành đã gào to