Lúc Phượng Từ dậy thì vừa lúc nhìn thấy chiếc phi thuyền cuối cùng nổ tung trong vũ trụ như pháo hoa.
Hắn cau mày một chút, dựa vào Thời Sênh không động đậy, tham lam hít hà hơi thở trên người cô.
Lúc chưa gặp được cô, hắn không ngờ rằng sẽ có lúc đến hơi thở của một người cũng khiến hắn nghiện như thế.
“Sao anh cứ như chó thế.” Thời Sênh duỗi tay xoa mặt Phượng Từ, hơi nâng lên, “Đừng cọ nữa, cọ nữa lại ra lửa bây giờ.”
“Anh chịu trách nhiệm dập tắt cho em.”
Phượng Từ há miệng cắn đầu ngón tay Thời Sênh, đầu lưỡi đảo qua, cảm giác ướŧ áŧ và tê dại truyền tới làm Thời Sênh thấy da đầu run lên.
#Nói xem mỗi ngày vừa dậy đều bị vợ mình trêu chọc sẽ có cảm giác gì#
#Mỗi ngày cô vợ đều muốn mình làm hôn quân#
Thời Sênh dứt khoát rụt tay lại, mặt nghiêm túc: “Đừng nghịch nữa, đang có việc quan trọng kìa.”
“Chính sự ở đây.” Phượng Từ kéo tay cô đặt lên ngực hắn.
Thời Sênh: “…”
Lời này tuy rất đáng đánh nhưng cô lại không có cách nào phản bác được.
Thời Sênh vỗ mặt mình, bình tĩnh nào.
Ngươi phải làm một hôn quân có thể chịu được sự dụ dỗ, mê hoặc.
Thời Sênh cúi xuống, nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi Phượng Từ: “Ngoan một chút, tối chúng ta làm sau.”
Phượng Từ ôm lấy cổ cô, xoay người đè cô xuống khiến Thời Sênh sợ tới mức vội vàng tắt thiết bị liên lạc đi.
Vừa rồi Phượng Từ nằm nên bên kia hoàn toàn không nhìn thấy người, nhưng giờ hắn xoay người đè lên nên cả người hoàn toàn lộ ra.
“Anh muốn ngay bây giờ.” Phượng Từ kéo quần áo cô xuống.
“Sáng sớm ngày ra đã vận động thế này không tốt lắm đâu.” Thời Sênh giữ chặt tay Phượng Từ, ngăn cản hành vi lấn thêm một bước của hắn.
Chàng trai cong môi cười khẽ, “Một ngày bắt đầu từ giờ Dần sao?”
Thời Sênh: “…” Sau này không thể nói lại lời này nữa.
Phượng Từ cúi xuống lấp kín miệng Thời Sênh, không cho cô có cơ hội nói tiếp nữa.
Đã tới nước này rồi, Thời Sênh mà còn từ chối thì có vẻ làm kiêu quá.
Vợ đã nói thế rồi…
Vậy tiếp tục làm hôn quân thôi…
…
Thập Phương và Thần Hành hoàn toàn không hiểu tại sao tự nhiên Thời Sênh lại cắt đứt trò chuyện.
Lúc đầu chẳng có âm thanh gì, Thập Phương suy đoán có thể là Phượng Từ đã dậy, gia chủ nói chuyện với hắn nên mới tắt âm thanh đi.
Sau đó, ngay cả hình ảnh cũng mất luôn.
Thần Hành ngẩng đầu nhìn Thập Phương, cực kỳ ấm ức hỏi: “Thập Phương, tại sao chủ nhân lại che chắn tôi chứ?”
Vừa rồi nhóc lợi hại như thế mà chủ nhân còn chẳng khen lấy một lời.
Không vui.
Thập Phương: “…” Làm sao tôi biết tại sao gia chủ che chắn nhóc chứ hả.
Thần Hành thở phì phò rời khỏi bục điều khiển, đi thẳng tới khoang thuyền nơi Thời Sênh ở.
Thập Phương lập tức phản ứng lại, vội vã đuổi theo cô nhóc: “Nhóc làm gì thế hả?”
“Đi tìm chủ nhân.” Thần Hành bẻ tay Thập Phương ra, “Anh buông tôi ra, tôi muốn đi tìm chủ nhân.”
Sao Thập Phương dám bỏ tay ra chứ, càng túm chặt hơn, cuối cùng nhấc người kẹp lên nách: “Giờ nhóc mà tới, gia chủ chắc chắn sẽ không cho nhóc biến thành cái dạng này luôn đấy.”
Thần Hành vốn còn giãy giụa, nghe Thập Phương nói thế thì lập tức ôm lấy cánh tay anh ta: “Tại sao chứ?”
“Nhóc cảm thấy chủ nhân và thiếu gia Phượng Từ ở chung một chỗ thì có thể làm gì?”
Thần Hành rất thông minh, Thập Phương vừa nhắc tới đây là nhóc hiểu ra ngay, dẩu cái miệng lên hừ hừ một trận, đại khái là định nói xấu Phượng Từ nhưng sợ Thời Sênh mắng mình nên chỉ có thể chuyển thành tiếng hừ mà thôi.
Thập Phương lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó lại xách cô nhóc đi về phòng điều khiển.
Xác phi thuyền nổ trôi nổi trong vũ trụ.
Thần Hành ngồi bệt xuống đài điều khiển, chân nhỏ lắc lư, đồ trang sức trên váy công chúa chạm vào nhau, không ngừng vang lên những tiếng leng keng.
Khuôn mặt nhỏ như bánh bao nhân thịt không có cảm xúc gì.
Cô nóc duỗi tay thao tác trên giao diện giả thuyết.
Thập Phương không giúp được gì nên chỉ có thể đứng một bên nhìn.
“Thập Phương, ở đây có người.” Thần Hành kinh ngạc nói với anh ta, “Còn động đậy, vẫn sống.”
Thập Phương vội vàng nhìn, trên màn hình thực tế ảo, một thân ảnh cồng kềnh đang túm chặt lấy chóp phi thuyền.
Bởi vì tốc độ của phi thuyền quá nhanh nên kẻ đó phải dùng hết toàn lực mới giữ được ổn định.
Con ngươi của Thần Hành sáng lên: “Sắp tới điểm quá độ rồi, để tôi xem hắn còn sống hay không.”
“Thần Hành…” Thập Phương còn chưa nói xong thì phi