Thời Sênh tìm được Thập Phương và Thần Hành.
Hai người đang ngồi đối diện nhau chơi game.
Thập Phương mặt ủ mày ê, rõ ràng là bị Thần Hành hành hạ không ít.
“Chủ nhân!” Thần Hành thấy Thời Sênh tiến vào thì lập tức nhảy dựng lên, lao qua ôm eo Thời Sênh, “Người đã tới rồi.”
Thập Phương nhìn về phía sau lưng Thời Sênh theo bản năng, thấy sau lưng cô là Trảm Long Vệ, không thấy chàng trai đổi mặt còn nhanh hơn lật sách nào đó thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng một cái.
Nếu vị kia mà ở đây, chỉ sợ Thần Hành sẽ xui xẻo.
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của gia chủ mạnh bao nhiêu thì du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của vị kia liền mạnh bấy nhiêu, thậm chí có xu thế chỉ hơn chứ không kém.
Thời Sênh xoa đầu Thần Hành: “Người bên ngoài là thế nào?”
Thập Phương tắt trò chơi đi, nghiêm mặt báo cáo: “Là Thần Hành phát hiện ra, tôi đã phía người tới kiểm tra nhưng khoảng cách có hơi xa nên tạm thời vẫn chưa xác định được là còn sống hay đã chết.”
“Đi xem.”
“Vâng.”
Trên đỉnh chóp phi thuyền là một sân chơi xinh đẹp, bên trong có bày không ít thực vật màu xanh, bàn ghế đầy đủ.
Trên đỉnh được thiết kế trong suốt, có thể mở ra lúc cần, nằm bên dưới có thể ngắm được sao trời cuồn cuộn ở bên ngoài.
Mà lúc này chẳng ai có tâm tư quan tâm tới sao trời cuồn cuộn kia, mọi sự chú ý đều tập trung hết lên “dải lụa” đang tung bay bên ngoài.
Dây thừng buộc trên người, người bay tới bay lui theo sự chuyển động của phi thuyền, y như con diều vậy.
“Gia chủ, ngài xem thế nào?” Thập Phương xin chỉ thị của Thời Sênh.
Thời Sênh híp mắt quan sát một hồi lâu, toàn thân người nọ bị bọc tới kín mít, hoàn toàn không nhận ra điểm nổi bật nào.
“Cứ treo hắn như thế đi, tới rồi nói tiếp.” Hiện tại ra ngoài cũng chẳng được, vậy thì chỉ có thể đợi tới nơi rồi tính toán tiếp.
Thập Phương biết là sẽ có kết quả này nên cũng không thấy ngoài ý muốn: “Vâng.”
…
Phi thuyền tăng tốc, sau vô số lần quá độ, sự tò mò của người trong tàu Vô Cực đối với kẻ treo bên ngoài kia đã dâng lên đến mức tận cùng.
Trải qua một hành trình dài, tuy rằng nhìn có vẻ như đã chết, nhưng trải qua nhiều lần quá độ như vậy mà thân thể vẫn còn hoàn hảo không hao tổn gì thì quả thực có thể đưa vào kỷ lục vũ trụ rồi.
Thời Sênh không tỏ ý kiến gì về việc này.
Nếu đối phương là người của tinh hệ Xích Nguyệt thì cũng không có gì kỳ quái.
Tinh hệ Xích Nguyệt…
Đó là một tinh hệ mạnh đến không biết xấu hổ.
Cuối cùng, sau ba tháng, tàu Vô Cực đã tiến vào phạm vi của tinh hệ Xích Nguyệt.
Tinh hệ Xích Nguyệt có hình trăng rằm, vì có màu đỏ nên được gọi là tinh hệ Xích Nguyệt.
Tiến vào tinh hệ Xích Nguyệt rồi, tàu Vô Cực liền bị mấy phi thuyền hoàng gia bao vây.
Không có Tinh Võng nên đối phương dùng một loại sóng âm cổ xưa để truyền tin.
“Chủ nhân, bọn họ yêu cầu chúng ta hạ vũ khí đầu hàng, nếu không sẽ trực tiếp phá hủy chúng ta.” Thần Hành phiên dịch xong nội dung liền báo cho Thời Sênh.
“Hạ vũ khí đầu hàng?” Thời Sênh cười như không cười lặp lại một tiếng, “Lời này nghe quen quen.”
“Chủ nhân, có trực tiếp tấn công luôn không?” Thần Hành nóng lòng muốn thử.
Thời Sênh trừng mắt nhìn Thần Hành: “Chúng ta là người có văn minh, sao có thể thô lỗ như vậy được.”
Thần Hành: “…” Chủ nhân, ngài nói những lời này ngài có tự tin không?
Thập Phương: “…” Văn minh lên thì không phải người đúng không?
Thường thì khi gia chủ nói những lời này thì đối phương nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Đối phương lại truyền tin tới, Thần Hành tiếp tục phiên dịch.
“Chủ nhân, bọn họ nói cho chúng ta mười giây cuối cùng, nếu còn chưa đầu hàng thì sẽ lập tức tấn công chúng ta.”
Mười giây, từ lúc Thần Hành nhận được tin đến lúc phiên dịch xong thì đã mất năm giây rồi.
Mà giờ còn nói chuyện với Thời Sênh nữa, năm giây cuối cùng cũng đã dùng hết, đối phương căn bản không định cho họ thời gian hạ vũ khí đầu hàng.
Bọn họ chỉ muốn cho bên này một lý do mà thôi… Đấy nhé, tao đã cho chúng mày cơ hội, là chính chúng mày không cần.
Đường hoàng bá đạo như thế quả đúng là phong cách của tinh hệ Xích Nguyệt.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng: “Vọt vào.”
“Vâng.”
Tốc độ của tàu Vô Cực chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là “quỷ mị“.
Người đối diện còn chưa nhìn rõ tàu Vô Cực động như thế nào, chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã biến mất ngay ở trước mặt rồi.
Phi thuyền toàn thân đen nhánh lấy tốc độ cực kỳ quỷ dị đâm về phía bọn họ, dường như không thèm quan tâm xem phi thuyền có bị hư hao gì không.
Lúc này bọn họ mới