Khi Lương Cách tỉnh lại, đúng lúc cô nhìn thấy một thi thể nằm cách mình không xa, trên người toàn là máu, đang trừng mắt nhìn cô.
Bên trong dường như vẫn còn vương vấn sự kinh hoàng và không cam tâm.
Bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Thiếu chút nữa cô hét lên.
Có thể là bởi vì sợ hãi quá độ, cô đột nhiên mất giọng, không phát ra được âm thanh gì.
Tay chân lạnh cóng, máu toàn thân như bị đông cứng lại.
Cô nhớ hình như mình có nghe người nào đó nói tên của chị Di Nại, sau đó nghe chúng nói là muốn bắt chị ấy.
Cô gọi điện cho chị ấy, sau đó cô bị đám người đó bắt đi, bời vì cô la hét ồn ào, nên bọn chúng đã đánh cô ngất đi…
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Người bắt cô sao lại chết hết ở đây?
Chị Di Nại đâu!!
Lương Cách không biết phải làm thế nào để đứng dậy, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau rơi xuống, trong lòng bị khủng hoảng đến tột độ, cô cố gắng nhúc nhích lấy điện thoại ra.
Phải gọi điện thoại, đôi tay đang run cầm cập ấn trên điện thoại.
Lương Cách lẩm bẩm một lúc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, vẫn còn có người, cô cũng phải chết sao?
Tiếp theo cô bị ôm chặt bởi một cái ôm lạnh như băng.
“Cứ coi nó như là một cơn ác mộng, quên nó đi là tốt nhất.
” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Chị Di Nại…
Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên kéo đến, âm thanh vừa rồi gào thét bên tai.
“Ầm!”
Thân thể Lương Cách lại run lẩy bẩy.
Tiếp tục rơi vào hôn mê.
…
Ngọn núi sau học viện Tường Vi đột nhiên bị cháy nổ, nghe nói vụ cháy nổ này khá lớn, nên chuyện này đã thu hút sự chú ý của phía nhà trường.
Nhà trường cử người đi điều tra, nhưng không điều tra được gì cả.
Chuyện này trong chốc lát đã trở thành trọng điểm bàn luận của học viện.
Một tuần sau khi chuyện này phát sinh Lương Cách mới đi học.
Thực ra, cô có chút sợ hãi, mặc dù cô vô cùng cuồng nhiệt, yêu thích ma cà rồng, nhưng chuyện gϊếŧ người này, trong chốc lát cô tạm thời không thể chấp nhận.
Nhưng nếu chị ấy không gϊếŧ bọn chúng, thì chắc chắn bọn chúng cũng sẽ giở trò gì đó với chị ấy.
Vì vậy sau khi Lương Cách nghĩ thông suốt, bức ngăn trong lòng mới dần dần nhỏ xuống.
“Lương Cách.
” Có người từ đằng sau vỗ vào người Lương Cách.
“Á!” Lương Cách giật mình, nhìn rõ người đập mình, rồi mới thở phào, “Ngải Duy, cậu định dọa chết mình đấy à?”
Ngải Duy thăm dò Lương Cách, “Một tuần liền cậu không đi học, không sao chứ?”
Ngải Duy là bạn cùng lớp với Lương Cách, quan hệ trước đây rất tốt.
Nhưng do Di Nại ghét Ngải Duy, vì vậy Lương Cách ngày càng xa lánh Ngải Duy.
“Không sao, tớ chỉ bị cảm thôi.
” Lương Cách vỗ nhẹ trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực.
“Gần đây ở trường không an toàn lắm, cậu phải cẩn thận nhé.
” Ngải Duy cũng không hỏi thêm, chỉ nhắc nhở Lương Cách.
Trong lòng Lương Cách hơi hoảng loạn, gương mặt trắng bệch, cô liền gật đầu nói với Ngải Duy, “Cảm ơn”
Sau đó đi nhanh về phía trước.
Sau khi Lương Cách đi, một cậu học sinh to cao từ sau chiếc cột ở bên cạnh bước ra.
Cậu thanh niên rất đẹp trai, nhưng hơi hiền lành, không giống Tả Liệt, đẹp trai kiểu lạnh lùng bá khí.
Nhìn thấy cậu thanh niên, Ngải Duy lập tức nở nụ cười sáng lạn, “Tư Không.
”
Tư Không Táp cũng nở nụ cười với Ngải Duy, “Sao vậy?”
Ngải Duy bước tới ôm chặt cách tay của Tư không Táp, “Cô ta có vẻ hơi sợ hãi, em còn chưa hỏi xong thì cô ta đã chạy rồi.
Nhưng tại sao Tư Không lại cho rằng cô ta nhất định biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tư Không Táp nhéo nhẹ mũi của Ngải Duy, “Trên người cô ta có mùi của Di Nại, rất nồng đậm, mấy ngày nay chắc chắc cô ta ở cùng với Di Nại.
”
“Thật không ngờ chị Di Nại lại là ma cà rồng…” Sắc mặt Ngải Duy trở lên trắng bệch, “Tư Không, ma cà rồng không có ai tốt sao?”
Tư Không Táp xoa đầu Ngải Duy, “Bọn họ sinh ra là làm bạn với máu tươi, làm sao có thể tốt được chứ?”
“Ngải Duy, em không giống thế, đám ma cà rồng kia đều muốn có được em, vì vậy sau này nhất định không được cách anh quá xa, nếu không anh sẽ không thể cứu được em đúng lúc như lần trước đâu.
”
Ngải Duy gật đầu, chuyện lần trước đúng là làm cô sợ chết khϊếp.
Tư Không Táp nói, ma cà rồng đều là sinh vật ích kỷ, xảo quyệt, bọn chúng có thể không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Xảy ra chuyện đó, gần đây cô cũng rất ít khi liên lạc với Tả Liệt, phần lớn thời gian đều ở cạnh Tư Không Táp.
“Đừng sợ hãi, anh sẽ bảo vệ em.
” Tư Không Táp nhẹ nhàng ôm Ngải Duy vào lòng.
Được