Thời Sênh đứng cách đó không xa, lúc cô gái kia lấy lại điện thoại, cô cũng nhìn lướt qua được người trên bức ảnh đó.
Cái bộ dạng gợi đòn ấy, ngoài tên khốn nạn Tây Ẩn ra thì còn ai vào đây nữa.
Đầu ngón tay của Thời Sênh hơi động đậy, gương mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
Đến đây cũng tốt.
Thời Sênh từ cửa sau đi ra, tìm đến phòng hiệu trưởng.
Cô đứng ở tầng dưới đợi một lúc, quả nhiên nhìn thấy một bóng người từ tầng trên đi xuống.
Khi hắn đi qua một khóm hoa, Thời Sênh đã túm hắn rồi lôi vào khóm hoa, ấn hắn vào bức tường ở bên cạnh.
Bàn tay cô nắm chính xác khuỷu tay của Tây Ẩn.
Nhưng cô vẫn chưa kịp dùng linh lực, Tây Ẩn đã lật tay giữ chặt lấy khuỷu tay của cô, một tay còn lại thì giữ chặt eo của cô, chân hắn di chuyển ngược lại, tư thế của hai người lập tức đảo ngược.
“Mới có mấy ngày không gặp, cô đã vội vàng lao vào vòng tay tôi thế sao, hửm?” Tây Ẩn ghé sát Thời Sênh, đôi mắt dường như tràn ngập ý cười.
Thời Sênh hoàn toàn không nghĩ rằng võ lực của tên tiêu tử này lại lợi hại đến vậy.
Được rồi, không phải võ lực của Tây Ẩn tốt, mà là mấy nhân vật phản diện cô gặp lúc trước đều đầy vấn đề.
Đây mới chính là dáng vẻ mà nhân vật phản diện nên có.
Thời Sênh cũng không vùng vẫy, chỉ dùng một tay vẫn có thể cử động để giữ chặt cánh tay Tây Ẩn.
Linh khí từ từ xâm nhập vào trong cơ thể Tây Ẩn.
Lông mày hắn nhíu lại, có lẽ hắn không hiểu linh khí này là gì, hắn muốn chống đối lại, nhưng nhất thời không tìm ra cách.
Chỉ có thể để linh khí kia xâm nhập vào cơ thể, lúc hắn chuẩn bị buông Thời Sênh ra, hắn đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ.
Đó là một sự cộng hưởng từ sâu thẳm trong con người hắn.
Cùng với cô gái trước mặt hắn.
Khóe môi Thời Sênh từ từ nhếch lên.
Cô biết mà.
Tây Ẩn nhìn gương mặt của cô dịu đi, đôi mắt của hắn chưa từng thấy gợn chút cảm xúc nào kia, lúc này đây cũng dần dần gợn sóng.
Thời Sênh buông Tây Ẩn ra, lông mày cong lên nói: “Anh đẹp trai như vậy, tôi muốn ôm anh thì có gì kỳ lạ đâu? Lòng ái mộ sắc đẹp ai chẳng có, anh đẹp trai, hẹn hò không?”
Khi cô ấy buông hắn ra, cảm giác kỳ lạ kia vẫn không biến mất, ngược lại…
Càng lúc càng rõ ràng hơn.
Thái độ của Thời Sênh chuyển biến quá nhanh, Tây Ẩn không phản ứng lại kịp.
Hắn buông Thời Sênh ra, rồi nhìn chằm chằm vào khuỷu tay mình mấy giây.
Hắn rất chắc chắn là cô không làm gì với hắn, nhưng cái cảm giác kỳ lạ kia là như thế nào?
Tây Ẩn chau mày nhìn cô.
“Tôi thích anh, lần này là thật.
” Mặt Thời Sênh rất nghiêm túc.
Tây Ẩn: “…” Nếu vậy thì lần trước là đùa à?
Hừ!
Tây Ẩn quay người bước đi.
“Anh đi đâu chứ, dù sao thì tôi cũng nhìn thấy hết thân thể anh rồi, anh nên để tôi chịu trách nhiệm chứ, tôi thực sự sẽ chịu trách nhiệm.
” Thời Sênh đuổi theo.
Tây Ẩn tăng tốc độ, cô ấy còn dám nhắc tới chuyện này.
Đúng là không biết xấu hổ.
Trong lòng Tây Ẩn vô cùng tức giận, hắn muốn gϊếŧ chết cô gái này, nhưng hắn lại không thể ra tay.
Cảm giác vô cùng quen thuộc ấy khiến hắn không thể nào ra tay nổi.
Hắn không thích cái cảm giác đó, một kẻ mạnh, thì tuyệt đối không thể có điểm yếu.
Tây Ẩn ẩn thân mấy lần, nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Thời Sênh.
Mặt Thời Sênh vô cùng phẫn nộ, cô đứng tại chỗ nhìn theo anh.
Đường cướp rể còn dài lắm.
Xem ra cứ trực tiếp bắt anh về ngủ sẽ nhanh hơn.
Dựa theo tất cả những tài liệu hiện tại của cô, phân tích tính cách của Phượng Từ.
Kiêu ngạo, xấu hổ…
Còn những tính khác khác, đa phần là do ảnh hưởng từ tính cách của thân thể mà hắn đang sử dụng.
Nhưng dù cho hắn hồi ức vào tính cách của thân xác đó, thì tính cách của bản thân hắn cũng sẽ vô thức lộ ra một chút.
…
Cả buổi chiều không nhìn thấy Tây Ẩn, Thời Sênh cũng không nóng vội, nếu là của cô thì sớm muộn cũng đều là của cô.
Không phải là của cô, thì cướp về nhà, cuối cùng cũng là của cô.
Lúc Thời Sênh tan học, cô nhìn thấy Ngải Duy tay trong tay với một nam sinh cao to đẹp trai đi qua, lông mày cô nhếch lên.
Đây không phải là tên Tư Không Táp mà nguyên chủ thích đấy chứ?
Xem ra cũng khá đẹp trai.
Nhưng vẫn không đẹp trai bằng Phượng Từ của cô, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.
Hai người nói nói cười cười, một cảnh tượng rất hài hòa, nhẹ nhàng.
Nhưng sau khi Ngải Duy nhìn thấy Thời Sênh, nụ cười trên gương mặt cô ta dường như bị cứng lại.
“Sao thế? Tư Không Táp thấy Ngải Duy đột nhiên không nói gì, nên quan tâm hỏi.
Hắn ta nhìn theo hướng mắt của Ngải Duy, trên bồn hoa ở phía dưới lớp học, có một cô gái mặc váy đen dài đang cười cười nhìn bên này.
Di Nại.
Tư Không Táp ôm Ngải Duy vào lòng, “Không sao, cô ta không dám ra tay đâu.
”
Đây là trường học, cô ta sẽ không