Thời Sênh không nghĩ rằng Phí Kỳ sẽ tìm đến nhanh thế.
Đi cùng lão còn có Ngải Duy và một số Thân Vương khác.
Nhìn dáng vẻ cũng biết không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ánh mắt Ngải Duy nhìn cô có thêm vẻ hận thù.
Làm một mẹ kế, Thời Sênh chẳng hề để ý.
Cô chặn ngay lối đi, không có ý định cho họ bước vào.
“Bệ hạ, sao ngài có thể quên đạo đãi khách chứ?” Khắc Nhĩ ở phía sau cất tiếng.
Thời Sênh không nhúc nhích đáp: “Với khách không mời, không cần tiếp đãi.”
Biết rõ cô không hoan nghênh họ mà họ vẫn tới đây, muốn chết à?
Khắc Nhĩ không nói gì, chỉ yên lặng đứng phía sau.
Tuy bây giờ ông là cha nuôi của Di Nại nhưng cô lại là vua của ông.
Sắc mặt Phí Kỳ hơi khó chịu nhưng không bộc phát, lão vẫn phải cúi người hành lễ: “Bệ hạ, hôm nay đến đây là muốn thương nghị một chuyện với ngài.”
“Có rắm thì đánh đi!”
Phí Kỳ: “…” Tây Ẩn rốt cuộc yêu thích cô ta ở điểm nào?
Không những thô lỗ mà còn vô cùng kiêu ngạo.
Hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được tức giận, Phí Kỳ mới mở lời: “Là thế này, dù sao Ngải Duy cũng ứng với lời tiên tri, không cần biết nó là giả hay thật, trước tiên phải giữ cô ấy lại đã.
Mấy lão già chúng tôi thương lượng sẽ cho Ngải Duy thân phận thánh nữ.
Như vậy cho dù lời tiên tri thật sự ứng nghiệm cũng sẽ không có gì xung đột, không biết bệ hạ thấy thế nào?”
Thánh nữ…
Mấy lão già sống dai này lại muốn làm gì?
Thánh nữ Huyết Tộc có địa vị gần như ngang ngửa Vua Huyết Tộc.
Nhưng mỗi đời thánh nữ đều phải có đóng góp to lớn cho Huyết Tộc mới có thể được phong làm Thánh Nữ.
“Được thôi!”
Ngay khi Phí Kỳ đang chuẩn bị thuyết phục thì Thời Sênh nhẹ nhàng phun ra hai chữ trên.
Hai chữ này khiến Phí Kỳ sửng sốt, đồng ý dễ dàng vậy sao?
“Nói xong rồi các người có thể biến đi!”
Phí Kỳ bị thái độ không khách khí của Thời Sênh làm cho không biết phải ứng xử ra sao.
Nhưng nghĩ đến việc đã đạt được mục đích nên cũng không muốn dây dưa với Thời Sênh nữa, bèn dẫn người rời khỏi.
Đợi họ đi khuất, Khắc Nhĩ mới sa sầm mặt bước lên: “Bệ hạ, sao ngài lại đồng ý với họ?”
“Nếu họ muốn thì cứ cho họ thôi.” Thời Sênh hoàn toàn không để ý tới mà hỏi ngược lại: “Cha nuôi có để ý đến ngôi vua không?
“Tranh giành cả đời, cha nuôi đã mệt rồi!” Trên khuôn mặt Khắc Nhĩ hoài niệm, “Huyết Tộc trước đây không giống như thế này, đã thế cha cũng không muốn quản bọn họ nữa.”
“Vậy cha nuôi và Thụy Y hãy rời khỏi nơi này, đến thăm thú thế giới loài người đi.”
Khắc Nhĩ hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ mỉm cười của Thời Sênh, nhưng cuối cũng cũng không hỏi gì.
Con bé không còn là đứa trẻ ôm ông gào khóc vì mất cha mẹ như xưa nữa.
Con bé đã lớn rồi.
“Cũng được.”
Đã ở trong Huyết Tộc cả đời, thế giới bên ngoài ông vẫn chưa kịp ngắm nhìn.
Thụy Y vừa nghe nói có thể ra bên ngoài thì quẳng tiểu công chúa ra sau đầu, lạch bạch đi theo Khắc Nhĩ.
…
Huyết Tộc phát hiện ra rằng vua mới của họ không siêng năng cho lắm, có việc tìm cô thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cho dù tìm thấy thì cô cũng trưng ra một bộ mặt chê phiền, kêu bọn họ đi tìm người khác.
Không thu lại quyền lực của đám Thân Vương, cũng không ban hành chính sách mới, tóm lại là chẳng khác gì so với lúc không có vua.
Cũng không đúng, vua mới mới phong một người thành Thành Nữ.
Bởi vì chuyện trước đây nên họ cũng khá tử tế với vị Thánh Nữ này.
Thời Sênh không lo quản lý, dần dần mọi việc đều giao cho Ngải Duy.
Thế là Thời Sênh lại giống như một vị vua hữu danh vô thực.
Thế nhưng đương sự lại không hề để ý tới, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui chơi bên Tây Ẩn.
“Tây Ẩn em nhớ ra một chuyện” Thời Sênh đẩy cửa phòng tắm ra, cơ thể đàn ông rắn chắc mờ ảo ẩn hiện trong tiếng nước lách tách đang rơi.
Tây Ẩn hơi xấu hổ, cầm khăn tắm vội che lại cơ thể mình.
“Có chỗ nào mà em chưa thấy đâu, anh che làm gì?” Đối với hành động của Tây Ẩn, Thời Sênh tỏ ra hết sức khinh bỉ.
Động tác của Tây Ẩn khựng lại, cuối cùng cũng không bọc khăn lại mà vành tai đỏ ửng lên, tắt nước, “Chuyện gì vậy?”
Thời Sênh dựa vào cửa phòng tắm, “Lúc trước khi em nhặt anh về, vết thương trên lưng anh từ đâu ra?”
Động tác lau người