Trong khu rừng giăng đầy sương khói, có hai bóng người đang chầm chậm tiến sâu vào trong.
Xung quanh rất yên tĩnh, không hề nghe thấy một âm thanh nào kể cả tiếng côn trùng, giống như đây là một thế giới chân không.
“Chỗ anh chọn cũng khá thú vị đấy chứ!” Thời Sênh dựa vào gốc gây thở hổn hển, “Còn bao xa nữa?”
“Số Huyết Tộc muốn gϊếŧ anh nhiều vô số kể.
” Tây Ẩn bước nhanh vài bước, quỳ xuống trước mặt Thời Sênh, “Anh cõng em.
”
Thời Sênh không khách sáo, trèo thẳng lên lưng Tây Ẩn.
Tây Ẩn tuy đi rất vững nhưng tốc độ không hề chậm, cuối cùng anh dừng lại tại vách núi, thả Thời Sênh xuống, Thời Sênh còn chưa kịp hỏi gì thì Tây Ẩn đã bế cô nhảy xuống.
Gió lạnh vù vù táp vào mặt cô, lạnh đến thấu xương.
Thời Sênh: “…” Không nói tiếng nào đã nhảy xuống, ít ra cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý chứ!
May là vách núi này không sâu, nên rất nhanh đã xuống được tới đáy.
Ánh sáng phía dưới khá ít, Tây Ẩn bế Thời Sênh tiến về trước.
Cuối cùng họ bước vào một sơn động, trong sơn động chỉ có một chiếc quan tài lưu ly bán trong suốt, ngoài ra không có thêm gì nữa.
Tây Ẩn mở chiếc quan tài lưu ly ra, tìm kiếm bên trong, lấy ra được một hộp hình chữ nhật.
Trên chiếc hộp có khắc hình hoa, chim, mây bay, không có khóa nhưng Thời Sênh lại không mở ra được.
Tây Ẩn cười rồi cắn ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên chiếc hộp, chiếc hộp vang lên âm thanh răng rắc rồi tự động mở ra.
“Thuật chống trộm này cũng thật là…” Thời Sênh mở chiếc hộp, bên trong có chứa một cuộn tranh.
Mở cuộn tranh ra.
Cũng giống như bức tranh của cô, hoa tường vi đỏ như máu tươi phủ kín trời.
Còn khác nhau ở chỗ trong tranh không có người, chỉ có một chiếc quan tài bị vô số dây leo hoa tường vi quấn quanh, thấp thoáng lộ ra một vài màu sắc khác.
Thời Sênh nhìn về phía chiếc quan tài lưu ly sau lưng Tây Ẩn.
“Chính là nó.
” Tây Ẩn đặt tay Thời Sênh lên chiếc quan tài lưu ly, Thời Sênh lập tức cảm thấy một cỗ linh lực khổng lồ tập hợp lại.
Linh lực thật dồi dào, ngay cả ở thế giới Tu Chân, cũng chỉ có thể cảm nhận được nó ở một vài vùng đất đặc thù thần tiên thôi.
Thế nhưng chiếc quan tài lưu ly này.
Sắc mặt Thời Sênh thay đổi, cô thu chiếc quan tài lưu ly vào trong không gian, “Chúng ta về thôi!”
Nhìn thấy chiếc quan tài lưu ly to lớn biến mất trong phút chốc, ánh mắt Tây Ẩn chỉ lóe một vệt sáng chứ không hỏi nhiều.
Thời Sênh nói trở về, không phải về Huyết Tộc mà là trở về căn biệt thự ở thế giới loài người.
Cô chạy thẳng vào phòng ngủ.
Bức tranh đó vẫn được treo trên tường, Thời Sênh lấy nó xuống ghép với bức tranh của Tây Ẩn.
Chỗ bị cắt là một đóa hoa tường vi rất lớn, màu sắc cũng đậm hơn những chỗ khác.
Nếu tách riêng ra sẽ không nhìn ra được gì, sẽ chỉ cảm thấy là do người vẽ cố ý vẽ như vậy, nhưng khi ghép lại thì lại thấy đóa hoa đó không được bình thường.
Nhưng mối quan hệ của ba thứ trong bức tranh lại hơi kỳ lạ.
Đứa bé trai chỉ điều gì? Tây Ẩn sao?
Đóa hoa kia muốn ám chỉ điều gì?
Thứ duy nhất rõ ràng chính là chiếc quan tài lưu ly kia.
Tây Ẩn yên lặng nhìn Thời Sênh, thấy chân mày cô nhăn lại thì đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm của cô, “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.
”
“Em không thích nguy cơ tiềm ẩn, hơn nữa lại còn liên quan đến anh.
” Thời Sênh nhìn chăm chằm vào bức tranh, không ngẩng đầu lên nói.
“Nại Nại, phải giữ gìn bức tranh này, không thể cho bất kỳ ai có được nó, nó là mệnh của con, đã hiểu chưa?”
Thời Sênh không hiểu sao lại nghĩ tới câu nói này.
Nếu cha mẹ của Di Nại đã nhắc nhở cô ấy, vậy có khi nào cha mẹ của Tây Ẩn sẽ nói cho anh biết?
“Cha mẹ anh có nói gì với anh không?”
Tây Ẩn nhăn mày, thời gian trôi qua đã quá lâu, hắn dường như không còn nhớ ra được nữa.
Nhưng nhìn nét mặt nghiêm trọng của Thời Sênh, hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
Lúc mẹ hắn giao bức tranh cho hắn, ngoài việc nói với hắn rằng bức tranh này vẫn còn một nửa khác, thì…
“Kêu anh bảo quản vòng tay này.
” Tây Ẩn chỉ mặt dây chuyền trên cổ tay Thời Sênh.
Thái độ lúc đó còn nghiêm túc hơn so với lúc giao bức tranh cho hắn.
Thời Sênh nâng cổ tay lên nhìn, mặt dây hình trăng khuyết này không lớn lắm, nó có màu xanh ngọc bích.
Nhưng khi ánh sáng chiếu xuyên qua sẽ hiện lên một màu vàng nhàn nhạt
Thời gian chầm chậm trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Thời Sênh mới gập bức tranh lại, khuôn mặt nhăn nhó hiện lên một ý cười: “Em biết rồi!”
Mặt dây chuyền, quan tài lưu ly, Ngải Duy.
Bên trong