Khi một người nhìn thấy hy vọng ở ngay trước mắt, nhưng bản thân lại không tìm được nấc thang để bước qua, sẽ cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Lúc này Tư Không Táp cũng đang lâm vào hoàn cảnh như thế.
Hơn nữa trong lòng hắn, không cần biết là giả hay thật, hắn phải đích thân đi xem.
Nhưng khi Phí Kỳ nghe thấy yêu cầu của Tư Không Táp thì ngơ ngác.
Nhà lão làm gì có quan tài thủy tinh gì chứ?
Đây chẳng khác nào cố ý gây sự.
Nghe nói hai người vì thế mà suýt nữa đánh nhau, cuối cùng Tư Không Táp vẫn cưỡng chế lục soát nhà Phí Kỳ.
Sự thật chứng minh.
Phí Kỳ thật sự không có.
Phí Kỳ có lý nhưng không nói rõ được, lão vốn không biết ở đâu lại có chiếc quan tài lưu ly gì đó được không.
Nhưng Tư Không Táp nghĩ rằng Phí Kỳ muốn dùng điều này để uy hϊếp hắn, dẫn đến mối quan hệ hợp tác của hai người hoàn toàn sụp đổ.
Huyết Tộc ngoại loạn chưa dẹp, nội loạn lại nổi lên.
Bề ngoài thì có vẻ Phí Kỳ phải giao ra không ít quyền lực, nhưng trên thực tế quyền lực trong nay lão vẫn còn khá nhiều.
Nên khi hai bên đối đầu, thực lực ngang nhau không ai được lợi hơn ai.
Còn vị Vua Huyết Tộc chính cống như Thời Sênh lại không hề có chút động tĩnh nào.
Nhưng họ nghĩ lại thấy đúng, cô tuy rằng là Vua Huyết Tộc, nhưng trên tay lại không có chút quyền lực nào.
Hai tay khó địch lại bốn nắm đấm, đạo lý này đa số mọi người đều hiểu.
Thế là một vài Huyết Tộc ở thế trung lập cũng từ từ bắt đầu gia nhập.
Nội chiến hoàn toàn bùng nổ.
Nhưng họ không biết rằng, cuộc nội chiến này cũng có sự góp sức không hề nhỏ của vị vua mà họ không để vào mắt kia.
Cuộc chiến diễn ra suốt nửa năm trời, cuối cùng chiến thắng thuộc về Tư Không Táp.
Quyền lực của cả Huyết Tộc thuộc về tay Tư Không Táp, tất cả Huyết Tộc đều lựa chọn quên đi Thời Sênh.
Tư Không Táp từ nơi khác biết được cách hồi sinh.
“Tư Không, mấy ngày qua anh không nghỉ ngơi được bao nhiêu, ngủ sớm đi!” Ngải Duy nhìn thấy Tư Không Táp đứng bên giường, nên cất tiếng gọi.
“Em ngủ trước đi.
” Tư Không Táp không quay đầu mà đáp, sau đó bước chân ra khỏi phòng.
“Tư Không…”
Ngải Duy nhìn Tư Không Táp rời đi một mạch, hai tay cô ta siết chặt lại.
Tư Không Táp rời khỏi phòng, đi xuống hầm ngầm.
Phía dưới ánh sáng rất đầy đủ.
Trong hầm ngầm có đặt một chiếc quan tài băng.
Trong chiếc quan tài băng là một cái xác khô, thấp thoáng có thể thấy được trên cái xác đang mặc một bộ áo dài thời Mãn Thanh.
Ánh mắt Tư Không Táp dịu dàng nhìn cái xác khô trong quan tài, hắn vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt xác khô, “Chúng ta sắp có thể gặp lại nhau rồi.
”
Tư Không Táp ở một lúc lâu trong căn phòng đó rồi mới trở về phòng.
Ngải Duy đã ngủ say, Tư Không Táp đứng ở đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngải Duy đang ngủ.
Đến khi đường chân trời chuyển trắng, hắn mới khẽ lên giường, ôm Ngải Duy vào lòng, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, khi Tư Không Táp vừa rời khỏi lâu đài, có người đến tìm Ngải Duy.
Nhìn thấy Ngải Cường bị đứt mất một cánh tay, sắc mặt Ngải Duy trở nên khó xem, trong mắt chứa đầy phẫn nộ và oán hận.
Khi Tư Không Táp và Phí Kỳ giao chiến, người chú Hai này không hề đứng bên phe cô, mà liên kết với Phí Kỳ để đối phó bọn họ.
Sau đó còn muốn bắt cóc cô uy hϊếp Tư Không.
Ngải Cường bày ra vẻ mặt đau khổ: “Tiểu Duy, ta biết con hận ta, nhưng ta cũng chỉ vì gia tộc.
”
“Ông chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi.
” Ông ta muốn bản thân chiếm được quyền phát ngôn trong Huyết Liệp, chứ không phải vì cái gọi là gia tộc kia.
Thần sắc Ngải Cường trở nên nghiêm túc: “Tiểu Duy, không cần biết con nghĩ về ta thế nào, hôm nay ta đến để nói với con một việc.
”
Trong lòng Ngải Duy sản sinh vài phần kháng cự, trực giác nói cho cô ta biết là không nên nghe.
Nhưng cơ thể lại không di chuyển nửa phần.
…
Trời tối Tư Không Táp trở lại, nhìn thấy một mình Ngải Duy ngồi ngẩn người trong phòng, ánh mắt trầm xuống, trên mặt lộ ra ý cười rồi mới bước qua.
Hắn ôm cô ta từ phía sau, cằm gác lên vai cô ta, “Xin lỗi, những ngày qua làm em chịu ấm ức.
”
Cơ thể Ngải Duy không tự chủ mà run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Tư Không Táp đứng sau lưng, không nhìn được nét mặt của cô ta, nhưng lại có thể cảm nhận được phản ứng trên cơ thể.
“Sao vậy?”
Ngải Duy cố nén sự run rẩy, nén nước mắt vào trong, lắc đầu nói, “Không sao, gần