Thời Sênh vỗ vỗ tay của Linh Ước, quay đầu nhìn bốn phía.
Tiếng chém gϊếŧ đã ngừng lại, không thấy bóng dáng của Khương Chỉ ở đâu nữa, Tần Hoa bị người của cô bắt được, những người còn lại đều nằm ở trên mặt đất.
“Khương Chỉ đâu?” Nữ chính đại nhân ngươi đúng là muốn lên trời rồi a!
Lão tử có nhiều người như vậy cũng ngăn không được ngươi.
Người phía dưới mờ mịt lắc đầu, đều không thấy nàng ta.
“Đại nhân, nên xử lý hắn như thế nào bây giờ?” Có người chỉ vào Tần Hoa, “Nếu không thì trực tiếp gϊếŧ đi.”
“Người ta là thế tử của Tần quốc, ngươi tưởng muốn gϊếŧ liền gϊếŧ sao.” Thời Sênh liếc mắt khinh thường, “Mang đi cho nữ hoàng gϊếŧ.”
Mọi người: “…” Cái này thì có gì khác nhau sao?
Dù sao cuối cùng cũng đều là phải gϊếŧ a.
Thời Sênh mang theo Linh Ước tiến cung, những người khác thì áp giải Tần Hoa điên cuồng đuổi theo ở phía sau.
Mấy người bọn họ chỉ có hai chân, nhưng mà đại nhân có bốn chân, căn bản là đuổi không kịp.
Bốn phía của hoàng cung đều là người của phủ thừa tướng.
Vị nữ hoàng này, bị giam lỏng ở trong hoàng cung, ngoại trừ nổi giận ném vỡ bình sứ, cũng không thể làm được cái gì.
Cho nên khi Thời Sênh nắm tay Linh Ước đi vào, vẫn thấy bình sứ vỡ tan đầy đất.
Người ở trong cung này rốt cuộc là lấy bao nhiêu bình sứ cho bà ta ném vậy.
Lần trước đầy đất toàn là mảnh nhỏ của bình sứ.
Lần này cũng lại là mảnh sứ đầy đất, quá là lãng phí.
Nếu như chờ đến sau này, thì đây chính là tiền a!
Lần này nữ hoàng ăn mặc rất bình thường, trong điện cũng không có nam sủng.
Nữ hoàng oán độc trừng mắt Thời Sênh.
Nữ nhân này, mấy lần nàng cũng đều không thể tính toán được nàng ta.
Mỗi lần kế hoạch của nàng còn chưa kịp thực hiện, nàng ta liền làm ra một loạt chuyện làm cho nàng trở tay không kịp.
“Phát giận lớn như vậy, vốn đã già, lần này còn già hơn.” Thời Sênh tặc tặc hai tiếng, cũng không quan tâm sắc mặt của nữ hoàng đã trở nên khó coi, “Đem người mang vào.”
Tần Hoa bị áp giải tiến vào.
Cũng không biết có phải là cố ý hay không, Tần Hoa mới vừa đứng ở trước một mảnh đồ sứ vỡ nát, người phía sau liền đạp một cước vào bắp chân của hắn, Tần Hoa liền trực tiếp quỳ xuống.
Nhất thời máu tươi từ đầu gối chảy ra.
Trên mặt của người phía sau lộ ra vài phần sảng khoái, để cho ngươi tính kế với thừa tướng này, lại còn ở thời điểm thừa tướng đại hôn, đơn giản là muốn chết.
Nữ hoàng thờ ơ nhìn đoàn người, bây giờ dù nàng có nói cái gì thì cũng đều không dùng được.
Mình phong quang hơn nửa đời người, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Thời Sênh tự mình nâng một cái ghế, đặt ở trước mặt Linh Ước, để cho hắn ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía nữ hoàng, “Thế tử Tần quốc, ý đồ tạo phản, nữ hoàng bệ hạ cảm thấy nên xử trí như thế nào.”
Người có ý đồ tạo phản không là ngươi sao?
Nữ hoàng hận đến nghiến răng, nếu như có thể thì nàng nhất định sẽ nhào tới cắn cho Thời Sênh một phát.
“Thừa tướng muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đấy, cần gì phải đến hỏi trẫm.” Bây giờ tất cả quyền lợi đều nằm ở trên tay của nàng ta, đây không phải là đến để làm cho nàng khó chịu sao?
“Xem ra ngươi còn không biết a.” Thời Sênh kéo khóe miệng nở nụ cười, mang theo ác ý và trêu tức, “Con gái của ngươi… Trữ vương đã gọi Trấn Viễn tướng quân đến bao vây để diệt trừ bổn tướng.”
Nghe vậy, con ngươi của nữ hoàng chợt sáng lên.
Trấn Viễn tướng quân.
“Ngươi nói Khương Chỉ sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
Một câu nói của Thời Sênh giống như một chậu nước lạnh, từ trên đỉnh đầu dội xuống.
Tình cảnh nàng bao vây diệt trừ Trữ vương thoáng như mới diễn ra trong ngày hôm qua, rõ ràng ở trước mắt.
Trấn Viễn tướng quân là nàng ta gọi trở về, nàng ta sẽ đến cứu mình sao?
Lý trí nói cho nữ hoàng biết, sẽ không.
Nếu đổi lại là nàng bị chính mẫu hoàng của mình bao vây diệt trừ, thì mình cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mẫu hoàng.
Mặc dù nàng là người thân của mình.
Tình thân ở trong cái vòng xoáy quyền lực hoàng tộc này, cho tới bây giờ cũng sẽ không phải là thứ tình cảm đáng kể gì.
“Ha ha ha…” Bỗng nhiên nữ hoàng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Thân thể bà ta lùi về phía sau, dưới chân vấp vào vật cản, chợt ngã trên mặt đất.
Tiếng cười hơi dừng lại, nữ hoàng đột nhiên bụm mặt khóc rống.
Làm nữ hoàng mà làm thành giống như nàng, có lẽ từ trước đến nay cũng là người thứ nhất.
Về sau trên sách sử sẽ viết về nàng như thế nào?
Thời Sênh: “…” Khóc cái sợi lông!
Khóc khoảng một phút đồng hồ, nữ hoàng mới lau nước mắt, đứng lên từ dưới đất, làm nữ hoàng nhiều năm như vậy, khí thế thì vẫn phải có.
“Quân Ly Ưu, ngươi muốn làm cái gì, nói đi.” Cũng đã đi tới bước này, nàng cũng không còn đường lui.
Thời Sênh nhún nhún vai, “Ta chỉ đến để đưa cho ngươi một tặc nhân có ý đồ tạo phản, xử trí như thế nào thì là do ngươi.”
Nữ hoàng nhìn chằm chằm Thời Sênh, vành mắt đỏ tươi, giống như là muốn từ trên người Thời Sênh nhìn ra được một đóa hoa.
Ánh mắt Thời Sênh rất an tĩnh, một tay cầm tay của Linh Ước.
Ánh mắt nữ hoàng lại nhìn sang Linh Ước