Trên tường thành.
Thời Sênh để cho người ta đem đồ vật dọn dẹp xong, những thứ này đều là cây cung đã sửa đổi trở nên phóng đại hơn.
Thời Sênh cầm mấy quả cầu nhỏ màu tím, trên quả cầu nhỏ màu tím bọc một tầng lá bùa màu vàng.
Cô dặn dò mấy người xung quanh.
“Người bên dưới đã chuẩn bị xong chưa?” Thời Sênh quay đầu hỏi Đới Nguyệt ở bên cạnh.
Đới Nguyệt lập tức gật đầu, “Đều đã chuẩn bị xong.”
Thời Sênh phân quả cầu nhỏ cho vài người, “Lát nữa ta ra lệnh, các ngươi liền đưa cái này bắn ra.
Chờ sau khi tiếng nổ mạnh biến mất, người bên dưới mới được xông lên, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
“Chuẩn bị đi.”
Người được phân cho quả cầu nhỏ, chia nhau đứng ở trước cây cung phiên bản phóng đại, trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.
Đồ mà thừa tướng đại nhân cho bọn họ, bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không biết bọn họ có thể bắn qua bên kia hay không.
Thời Sênh nhìn về phía Linh Ước đang đứng ở bên cạnh.
Sắc mặt Linh Ước có chút tái nhợt, hắn khẽ lắc đầu với Thời Sênh, ý bảo mình không có việc gì.
Thời Sênh đau lòng sờ sờ mặt của hắn, “Chờ giải quyết xong mọi chuyện chúng ta liền quay về, đã sớm nói là không cho chàng vẽ bùa, ta có biện pháp giải quyết…”
Thời Sênh vẫn cảm thấy khó hiểu tại sao trong cơ thể của Linh Ước lại có linh lực, không nghĩ tới con hàng này lại sẽ vẽ bùa trú.
Kỹ năng hạng nhất của Đạo gia vốn là vẽ bùa, vẽ càng tốt thì tác dụng của bùa chú lại càng lớn.
Nhưng thế giới này, đạo gia hầu như nằm ở giai đoạn vừa mới khởi sắc, những vật này là do Linh Ước tự mình nghĩ ra được, cho nên linh lực chỉ tồn tại ở trong cơ thể hắn.
Cái này tương đương với món quà của thiên đạo, chờ sau này bùa chú được người khác biết đến, linh khí ở thế giới này sẽ từ từ trở nên nồng nặc.
Linh Ước nắm chặt tay của Thời Sênh, “Ta cũng muốn làm cái gì đó cho nàng.”
Hắn không muốn luôn chỉ có mình nàng đơn thương độc mã.
Vẽ bùa chẳng qua chỉ làm cho hắn suy yếu một đoạn thời gian, tĩnh dưỡng một chút thì tốt rồi.
Thời Sênh không nói cái gì, quay đầu hạ lệnh.
Quả cầu nhỏ được lá bùa bao lại, thời điểm được bắn ra, giống như từng đạo thiểm điện, cắt qua đêm tối, rơi vào trong doanh trướng phía xa xa.
“Phanh!”
“Phanh!”
Các quả cầu bị bắn ra mạnh mẽ nổ tung, làm cho nơi này tường thành cũng đều rung theo.
Sức nổ mãnh liệt như vậy, cho tới bây giờ những người này cũng chưa từng thấy qua.
Ai cũng bị giật mình, sau một lúc lâu mới phản ứng được, nhảy vào nơi đóng quan của quân địch.
Phạm vi bị nổ tung rất rộng, huống chi còn để lại một cái hố rất lớn, trong hố điện lưu vang lên âm thanh két két.
Trong hỗn loạn sẽ luôn có người ngã xuống.
Người ngã xuống chỉ có một kết cục, chính là bị điện lưu đánh thành than.
Thời Sênh không có ném loạn, số lượng những quả cầu nhỏ này nằm trong phạm vi chịu đựng được ở thế giới này, cho nên bầu trời cũng không có xuất hiện tượng gì kỳ lạ gì.
Thời điểm Khương Chỉ bị bắt gương mặt vẫn còn có chút mờ mịt.
Dù như thế nào nàng cũng không nghĩ ra, tại sao nàng ta lại có vũ khí tân tiến như vậy.
Cho dù là bản thân nàng ta cũng xuyên qua mà đến, nhưng cũng không biết cách làm ra thứ vũ khí tân tiến như vậy đi?
Khương Chỉ đòi gặp Thời Sênh.
Nàng ta có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng mà Thời Sênh căn bản là không hề muốn gặp nàng.
Trận chiến tranh này cứ như vậy mơ mơ hồ hồ kết thúc.
Mưu lược mà Khương Chỉ và Trấn Viễn tướng quân thảo luận ra căn bản là không có cơ hội dùng tới.
Khương Chỉ và Trấn Viễn tướng quân bị giam trong địa lao, hai người đều mang vẻ có chút chật vật.
Xiềng xích vang lên âm thanh ào ào, có tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến.
“Bệ hạ…”
Trấn Viễn tướng quân dần dần thấy người đang đi đến gần, con ngươi rồi đột nhiên sáng lên, nhào tới trước cửa nhà lao, “Bệ hạ, vi thần không phải là có mưu mô làm phản, vi thần là tới để cứu ngài, xin bệ hạ hãy tra cho rõ a!”
Trấn Viễn tướng quân đánh chết cũng không nghĩ tới, lý do khiến mình bị giam lại sẽ là cái này.
Nàng rõ ràng là tới cứu giá, nhưng đến cuối cùng lại biến thành mưu phản?
Khương Chỉ co rúc ở nơi âm u, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm nữ hoàng.
Nữ hoàng được người vây quanh đứng ở cửa bên ngoài nhà lao, nàng vẫn ung dung hoa quý, uy nghiêm như trước.
Vị phụ nhân áo mũ không được chỉnh tề từng khóc lóc trước mắt Thời Sênh đã sớm không còn nhìn thấy.
Nữ hoàng phất tay để cho mọi người lui ra.
“Bệ hạ, cứu vi thần.” Trấn Viễn tướng quân đưa tay ra túm vạt áo của nữ hoàng.
Nữ hoàng để mặc cho nàng túm, mặt mày rũ xuống, giọng nói yếu ớt, “Ngươi không nên trở về.”
Ngươi không nên trở về.
“Bệ hạ?” Trấn Viễn tướng quân sững sờ nhìn nữ hoàng, lời này của người là có ý gì?
“Thừa tướng không có tạo phản.” Thời điểm nữ hoàng nói câu nói này, giọng nói có chút run rẩy.
Bà ta không muốn thừa nhận đây là sự thật, nhưng đây lại là sự thật.
Thừa tướng không có tạo phản.
Bà ta vẫn là nữ