Buổi đấu giá tổ chức lúc 9h, lúc này mới 8 rưỡi, còn nửa tiếng nữa.
Tiếp theo có người lục tục đến.
Thời Sênh và Úc Tửu một người chưa thành niên, một người nhìn như chưa thành niên, ngồi ở vị trí hàng đầu, không tránh khỏi dẫn tới sự chú ý của mọi người.
“Em Tiểu Hạ, có phải họ cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai không.
” Úc Tửu sáp gần Thời Sênh, tự sướng hỏi.
Thời Sênh lạnh lùng trả lời anh ấy, “Họ sợ anh không có tiền trả.
”
Úc Tửu: “…”
Tiểu thanh mai không đáng yêu chút nào.
Hội đấu giá 9h chính thức bắt đầu, Thời Sênh không có hứng thú chút nào với những thứ này, cúi đầu nhìn mặt đất.
“Em Tiểu Hạ, em nhìn chằm chằm vào sàn nhà có thể nhìn ra tiền không?”
Thời Sênh quay đầu, “Em có thể yêu cầu anh một chuyện không?”
Dưới khúc xạ ánh sáng, con ngươi của cô như mặt hồ trong veo phản chiếu ánh nắng, trào lên gợn sóng lăn tăn, nhưng nhìn kỹ, ở đó lại như một vùng yên tĩnh.
Úc Tửu chớp mắt, cười gật đầu, “Em Tiểu Hạ nói ra nghe xem.
”
“Im mồm.
”
Ồn chết đi được, đàn ông đàn ang gì mà nói lắm thế.
Phản diện chết vì nhiều lời đó có biết không.
Úc Tửu: “???”
Tiểu thanh mai có ý gì?
Sau khi khiến Úc Tửu im mồm thành công, Thời Sênh chống cằm nhìn lên bục đấu giá.
Lúc này đấu giá một chiếc trâm ngọc, thầy đấu giá khoa trương khen chiếc trâm ngọc như chỉ có trên trời, dưới đất tuyệt đối không có, lại phối hợp một đoạn câu chuyện cảm động tim phổi, rất nhanh liền có cá ngốc mắc câu.
“Một trăm vạn.
”
“Một trăm hai mươi vạn.
”
“Một trăm bốn mươi vạn.
”
“…”
Thầy đấu giá thật sự không phải việc mà con người có thể làm, không chỉ có miệng lưỡi lưu loát, còn phải mắt não phản ứng nhanh, một khi người ta giơ thẻ lên là phải báo số.
“Ba trăm vạn, một lần! Ba trăm vạn, 2 lần! Bán xong!”
Thầy đấu giá đập búa chốt giao dịch, người chủ trì lập tức cất trâm ngọc xuống.
Thời Sênh liếc mắt nhìn con cá ngốc đấu giá được chiếc trâm ngọc này.
Lại bất ngờ nhìn thấy nữ chính.
Nữ chính đi cùng hai nam phụ lần trước cô ấy nhìn thấy ở Phố Đồ Cổ, hai người vây lấy nữ chính ở giữa.
“Em Tiểu Hạ, em đang nhìn gì.
” Úc Tửu thấy Thời Sênh nửa ngày chưa quay đầu lại, cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, “Ôn Cảnh Hiên…… Em Tiểu Hạ em quen họ à?”
Thời Sênh từ trong ngữ khí của Úc Tửu nghe ra vài phần không vui.
Cô quay đầu lại, “Liên quan gì tới anh.
”
Trong mắt Úc Tửu lóe lên cảm xúc không rõ ràng, “Việc của em Tiểu Hạ chính là việc của anh, đương nhiên liên quan tới anh.
”
Bị bệnh.
Thời Sênh dán cho Úc Tửu nhãn hiệu.
Món đồ đấu giá cuối cùng, là một món sứ Thanh Hoa thời Nguyên.
Thời Sênh không có khái niệm gì với những cái này, nhưng khi cô ấy cầm điện thoại đi lượn ở viện bảo tàng, đã từng nhìn thấy ở bên trên, đơn vị phía sau của món đồ này là trăm triệu.
Loại đồ không thường thấy này, hơn nửa là của nữ chính.
Chỉ là không biết nữ chính móc từ chỗ nào ra.
Sứ Thanh Hoa thời Nguyên vừa xuất hiện, người phía dưới liền sôi sục.
Đương nhiên người có năng lực mua ở đây không nhiều, người khác sôi sục thì sôi sục, chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn xem.
Quả nhiên sau khi thầy đấu giá báo ra giá sàn, những người này liền yên lặng, người ra giá cơ bản đều là người ở 2 hàng đầu.
Cuối cùng được một ông già ngồi hàng đầu tiên mua được.
Nhìn thái độ của người xung quanh, có lẽ là người có thân phận địa vị.
Hội đấu giá kết thúc, người đấu giá được phải tới sau cánh gà thanh toán.
Úc Tửu nói muốn đi vệ sinh, bảo Thời Sênh đợi anh ấy ở đây.
Thời Sênh đợi mãi cũng không thấy anh ấy ra, cuối cùng người của hội trường đều đi gần hết, vẫn là không thấy người đâu, sắc mặt Thời Sênh đột nhiên tối sầm lại.
Tên thiểu năng này lại đang gây chuyện gì.
Cô nhìn về phía nữ chính, nữ chính đang nói chuyện với ông già đấu giá được món đồ sứ Thanh Hoa kia, hai người cũng không biết đã nói gì, ông già rất vui vẻ.
Nữ chính thế này coi như đã ôm được cây đại thụ rồi?
Theo định luật nữ phụ, lúc này thân làm nữ phụ như cô khẳng định phải xông lên gây chuyện, sau đó bị nữ chính làm mất mặt.
Nhưng Thời Sênh không động đậy, kết quả nữ chính lại tự mình đi tới rồi…
Tác giả đại nhân.
Tôi quỳ lạy ông luôn!
Nữ phụ có thù gì oán gì với ông mà ông nhất định phải dồn nữ phụ vào chỗ chết.
“Thịnh Hạ, trùng hợp quá, cậu cũng ở đây.
” Trên mặt Thẩm Giai Âm đang treo nụ cười đắc ý.
“Không trùng hợp.
”
Thời Sênh lùi lại mấy bước, trên mặt chỉ thiếu nước viết lên ‘Tôi