Thời Sênh thở lên thở xuống, lặp lại 3 lần, cô mới cười nói: “Đồ là anh ta mua, đi tìm anh ta.”
Tên thiểu năng này mua đồ khi nào, sao cô không biết.
Còn chạy làng bắt cô thanh toán, đúng là…
Muốn chết mà!
Nữ MC khó xử, “Nhưng… ông Úc nói để cô trả thay.”
Trả thay cái c*t, trả thay rồi ông có thể mang về nhà sao?
Mẹ kiếp!
Ông dựa vào cái gì mà trả thay!
[Nhiệm vụ liên hoàn 2: Trả tiền thay Úc Tửu] Hệ thống nhảy ra rất đúng lúc.
Hệ thống, ta nói cho mi biết, mi cứ như vậy ta sẽ lột da mi đấy.
[…] Dù sao lại không phải lần đầu tiên, một lần lạ hai lần quen mà.
“Bao nhiêu tiền.”
Nữ MC: “300 vạn.”
Ba……
Ba trăm vạn?
Tên thiểu năng mua thứ gì, mà tới 300 vạn.
Có đào sạch mỏ vàng nhỏ của cô cũng không có nhiều như thế.
“Tôi không có tiền.” Thời Sênh xị mặt, chỉ chỉ vào mình từ trên xuống dưới, “Cô thấy tôi có giống người có tiền không?”
Nữ MC: “…” Nhìn khí chất của cô không tồi, ăn mặc cũng rất đẹp, giống người có tiền.
“Hơn nữa tôi vẫn là học sinh, cô nghĩ tôi có thể lấy ra 300 vạn sao, 300 thì có cô lấy không?”
Nữ MC: “…”
Người có thể lấy được thiệp mời, có ai không có trên trăm triệu chứ.
Dù mình không xuất được ba trăm vạn, thì trong nhà cũng lấy ra được!
Nữ MC không biết nên làm thế nào, gọi giám đốc tới.
“Không có tiền còn tới đây, Tiểu Giai Âm, bạn học này của em không phải là kẻ lừa đảo chứ?” Tạ Thần lại bắt đầu gây sự.
Thời Sênh liếc cậu ta một cái, Thẩm Giai Âm vội nói: “Nhà Thịnh Hạ hình như là làm bất động sản, không phải kẻ lừa đảo.”
Cái Cố Ngôn làm đúng là bất động sản, nhưng cái cha mẹ Thời Sênh làm lại là mảng tài chính, phạm vi phủ sóng rất rộng.
“Em nhớ hình như là bất động sản Long Phong.” Thẩm Giai Âm lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Long Phong?” Tạ Thần nhíu mày, “Gần đây nhà anh chuẩn bị thu mua công ty đó.”
“Không nhìn ra, cậu còn biết rất rõ về nhà tôi đó.” Thời Sênh cười lạnh.
“Tôi chỉ nghe nói.” Thẩm Giai Âm mỉm cười, sự khinh thường đó lại lộ ra trong đáy mắt.
“Có thể nghe nói tới đây, xem ra cậu rất quan tâm tôi.
Bạn học Thẩm Giai Âm, cậu thích tôi sao?”
Mẹ kiếp, nữ chính không phải nói không hận Nguyên chủ sao?
Sao quan tâm Nguyên chủ như vậy?
Đúng là có bệnh!
“Tôi…” Ai thích cô ấy chứ.
Thời Sênh càng cười lạnh, quay đầu nhìn nữ MC nói: “Thứ tên thiểu năng đó đấu, tìm anh ta mà đòi.
Bác Úc ở nhà hàng tầng mười, không tìm được anh ta, có thể đến đó đòi tiền.”
Thời Sênh nói xong liền đi ra ngoài đại sảnh.
Lần này không bị ngăn cản giống lần trước.
[…] Ngăn cản? Đùa cái quỷ gì vậy, giờ mà ngăn là cô ấy có thể móc kiếm ra chém đấy.
“Cô Thịnh…” Nữ MC gọi với theo sau.
Thời Sênh làm như không nghe thấy, mấy bước đã rời khỏi Sảnh đấu giá.
Tên thiểu năng Úc Tửu không biết đi đâu, Thời Sênh bảo người của khách sạn chuyển lời cho Cố Ngôn, tự ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài đang mưa, Thời Sênh dừng lại, đi vào trong mưa, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa.
…
Trong con hẻm nhỏ tĩnh lặng, chỉ có nước mưa đánh tiếng ‘tí ta tí tách’ trên các công trình xung quanh.
Thẩm Giai Âm luôn cảm thấy phía sau có người đi theo mình, mấy lần quay đầu nhìn lại không thấy ai cả.
Đèn đường của con hẻm này không biết bị đứa trẻ ranh nào đánh hỏng rồi, luôn không được sửa.
Chỉ có vài ngọn đèn đường còn sót lại vẫn kiên trì phát sáng, ánh sáng u ám.
Thẩm Giai Âm nắm chặt chiếc ô trong tay, tăng nhanh tốc độ.
Sắp đi đến cuối con hẻm, thân hình cô ta đột ngột dừng lại.
Đầu con hẻm đó có mấy bóng đen lộ ra, phía sau cũng là những tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Giai Âm bị vây ở giữa.
“Cô bé, giao đồ ra đây.”
“Đồ gì?” Thẩm Giai Âm giả bộ không hiểu, “Tôi không biết các anh đang nói gì.”
“Cô bé đừng nhẹ không ưa ưa nặng.” Trong bóng tối, có người lại gần Thẩm Giai Âm.
Thẩm Giai Âm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô ta nhanh chóng suy nghĩ nên chạy trốn thế nào…
Khi bóng đen đó sắp lại gần Thẩm Giai Âm, cô ta ném mạnh chiếc ô trong tay về phía người đối diện, xông về phía sau có ít người.
Nhưng phía sau đều là đàn ông trưởng thành, một cô bé như Thẩm Giai Âm đâu phải