Nghe nói Úc Tửu bị Úc Hành Vân đánh.
Biết được tin tức này, Thời Sênh rất vui.
Ai bảo tên khốn nhà anh tính kế ông.
Nhưng…
Vì sao lúc này tên thiểu năng ấy lại đứng ở cửa nhà cô, còn mang theo hành lý.
“Em Tiểu Hạ, nhớ anh không?”
Thời Sênh mặt không biểu cảm đóng cửa, chặn lại nụ cười tươi đó của Úc Tửu ở ngoài cửa.
Muốn gϊếŧ chết anh.
“Lách cách”
Thời Sênh nhìn cửa bị người ta từ bên ngoài dùng chìa khoá mở ra, khuôn mặt của Úc Tửu lại lần nữa xuất hiện trước mặt Thời Sênh.
“Chú Cố đã cho anh chìa khoá.” Úc Tửu đắc ý lắc lắc chìa khoá trong tay.
Soạt
Thiết Kiếm không hề báo trước xuất hiện.
“Cút ra ngay, hoặc em chém chết anh, chọn đi.” Tiếng của Thời Sênh gần như không có lên xuống gì.
Tư thế đế vương bá đạo đó khiến Úc Tửu kinh ngạc.
Tay của anh ta còn dừng ở không trung, chìa khoá hơi lay động, ma sát phát ra tiếng leng keng khe khẽ.
Con ngươi anh ấy rất sáng.
Sáng tới mức khiến Thời Sênh có chút không biết làm sao.
“Em Tiểu Hạ, kiếm này của em có vẻ rất lợi hại.”
Tên thiểu năng này.
Cô nặn ra nụ cười, “Biết thanh kiếm này tên là gì không?”
“Hử?” Úc Tửu hơi nghiêng đầu, núm đồng tiền trên mặt hiện lên, hai mắt phát sáng, “Tên là gì.”
Thời Sênh nắm chặt lấy chuôi kiếm, “Chuyên trị thiểu năng.”
Úc Tửu thiểu năng: “…” Luôn cảm thấy tiểu thanh mai đang mắng mình.
“Tiểu Hạ…” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói hơi nghi hoặc, “Hai đứa đang làm gì vậy… kiếm này của cháu ở đâu ra, sao có thể nhắm vào anh Úc của cháu chứ, mau bỏ ra.”
Cố Ngôn không biết đứng ngoài cửa từ bao giờ, vẻ mặt kinh ngạc và căng thẳng nhìn Thiết Kiếm trong tay Thời Sênh.
Trong nhà anh hình như không có loại hung khí này.
A!
Không phải hung khí.
“Chú Cố, là cháu tặng cho Tiểu Hạ, làm quà gặp mặt.” Úc Tửu tự nhiên tiếp lời, “Em Tiểu Hạ, thích không?”
Thích cái đầu anh.
Đây là đồ của ông, anh cũng không biết xấu hổ, có lòng tự trọng không.
Em Tiểu Hạ Thời Sênh, “…” Nếu không phải Cố Ngôn ở đây, ông nhất định sẽ đánh anh tới bố anh cũng không nhận ra.
Sắc mặt Cố Ngôn quả nhiên giãn ra, “Vậy cũng không thể nhắm vào người ta như vậy.
Tiểu Hạ, mau bỏ ra.”
Làm bị thương người ta thì làm sao.
Kiếm đó trông rất sắc, là đồ chơi sao? Nhìn giống thật quá.
Thằng bé Úc Tửu này sao tặng nó thứ đồ nguy hiểm như thế, sau này tìm cơ hội tịch thu.
Thời Sênh trừng mắt nhìn Úc Tửu một cái.
Úc Tửu cong khoé môi, lộ ra một cặp núm đồng tiền, cười vô cùng ngây thơ vô hại.
Thời Sênh không tình không nguyện đặt Thiết Kiếm xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Úc Tửu.
Cố Ngôn kéo hành lý của Úc Tửu từ bên ngoài vào, cười nói với Thời Sênh: “Tiểu Hạ, sau này anh Úc sẽ ở nhà chúng ta.
cháu cũng biết, gần đây công ty chú rất bận, không có thời gian ở bên cháu.”
“Cháu có thể từ chối không?” Thời Sênh nhìn Úc Tửu bước vào nhà, nét mặt lạnh nhạt hỏi Cố Ngôn.
Cố Ngôn đương nhiên không đồng ý.
Kỳ nghỉ hè này dài như vậy, công ty anh lại bận điên người, đâu có thời gian quan tâm đến con bé.
giờ là lúc cần uốn nắn cẩn thận, anh không yên tâm để con bé ở nhà một mình, thế nên mới bảo Úc Tửu tới ở cùng con bé.
Hai đứa là thanh mai trúc mã, sau này dù ở bên nhau cũng tốt.
Thời Sênh chỉ thiếu nước một khóc hai gây sự ba tự tử nữa thôi.
Nhưng Thời Sênh càng phản đối, Cố Ngôn càng cảm thấy cần giữ Úc Tửu ở lại đây.
Cố Ngôn giúp Úc Tửu thu dọn xong, gọi cậu ấy ra ngoài.
“Tiểu Tửu, dạo này chú cảm thấy con bé Tiểu Hạ này có gì đó không đúng lắm.
Hiện nó đang tuổi phản nghịch, cháu trông nom nó giúp chú, đừng để nó học cái xấu.” Cố Ngôn nhíu chặt mày nhìn cửa phòng đóng kín.
Tiểu thanh mai nhà anh ta đã có thể cầm kiếm chém người, sớm đã hư hỏng rồi ấy chứ?
Úc Tửu cười gật đầu, “Chú Cố yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em Tiểu Hạ thật tốt.”
“Vậy thì phiền cháu rồi, giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi của con bé không tốt lắm, cháu phải đốc thúc nó ăn cơm đi ngủ đúng giờ.” Cố Ngôn vỗ vỗ vai Úc Tửu, “Thẻ này cháu cầm đi, nếu không đủ thì gọi điện cho chú.”
Úc Tửu cũng không từ chối, rất tự nhiên nhận lấy, “Vâng ạ chú Cố.”
Sau khi Cố Ngôn rời khỏi, Úc Tửu cầm thẻ đi vào cửa, Thời Sênh vắt chân, ngồi trên sô pha, khuôn mặt biểu cảm ‘Giờ không có ai, em muốn đánh chết anh’.
“Con gái con đứa