Thời Sênh không nói cô ấy có phải gieo gió gặt bão hay không vì cuối cùng chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Nhưng giờ có cơ hội tốt như thế, phải chịu một chuyện ấm ức như vậy, sao cô lại không trả thù chứ?
[Ký chủ, không phải ai cũng giống cô.] Cả ngày chỉ biết gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ.
Có người trải qua một loạt chuyện buồn liền lựa chọn trốn tránh để được sống thoải mái hơn.
Thời Sênh khó hiểu, thế nào là không giống cô? Không phải cũng có hai tai, hai mũi, một cái miệng sao?
Có thù phải báo không tốt sao?
[Ký chủ, xin cô đừng tự chủ trương.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh, tưởng ai cũng có giá trị vũ lực trâu bò như cô sao?
Ký chủ nhà nó quả thực là phá hủy tình duyên của nam nữ chính tới nghiện rồi.
Người ta có chọc giận gì cô đâu chứ?
Thời Sênh nhún vai: “Mi cũng biết, tác giả trâu bò thế này, cho dù ta không chọc tới họ thì họ cũng sẽ tìm tới cửa gây sự thôi.
Lần này còn để thúc đẩy tình tiết truyện cho nên…”
Cũng không phải cô tình nguyện phá tình cảm của họ.
Người ta tìm tới cửa rồi còn không hủy sao?
[Ký chủ…]
“Cặp đôi có thể bị người ngoài tác động thì giữa bọn họ cũng chẳng có tình yêu thực sự.” Thời Sênh ngắt lời Hệ thống.
Hệ thống cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó.
Ký chủ thích phá CP như thế là vì cảm thấy kỳ thực những người đó cũng không thực sự yêu nhau sao?
Trong một bộ tiểu thuyết, thường thì tình cảm của nam, nữ chính luôn rất kiên định, vậy nên cô mới thích phá nam, nữ chính như thế, còn những người khác thì chưa từng thấy hứng thú.
Vậy tại sao cô lại cảm thấy tình yêu của mình với Phượng Từ là chân thật? Có tật xấu?
Không đúng, chủ nhân đã nói rồi, căn bản cô chưa hề thích Phượng Từ…
Vận hành khó khăn quá, nó muốn logout.
#Ký chủ quả thực muốn lên trời rồi#
#Cầu não của ký chủ nhà ta quay về#
“Cốc cốc…” Có người gõ cửa phòng.
Thời Sênh ngưng việc tâm tình với Hệ thống lại, ra mở cửa.
Bên ngoài là một người phụ nữ nhìn có vẻ nghiêm khắc.
Đây là mẹ của nguyên chủ.
Người phụ nữ cau mày, sắc mặt không vui nói: “Tiểu Sơ, sao con lại cãi nhau với chị? Lần này còn làm cho chị tức giận bỏ đi nữa?”
Bà Kiều cực kỳ thích Kiều Thiển Thiển.
Địa vị của đứa con gái ruột này nhiều khi còn nhẹ hơn cả địa vị của Kiều Thiển Thiển trong lòng bà ta.
Trong nguyên tác, nguyên chủ bị người ta cưỡng bức dẫn đến mang thai, bà Kiều biết đứa bé này không phải của nam chính, cảm thấy Kiều Sơ làm bại hoại gia phong nên đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô luôn.
Bà Kiều không thích Kiều Sơ kỳ thực cũng có nguyên nhân.
Từ nhỏ Kiều Sơ đã nghịch ngợm, trèo tường, trèo cây bắt chim, đánh nhau trốn học đều từng làm hết.
Sau khi lên trung học thì không chấp hành nội quy, mặc quần áo lố lăng, hỗn hào với thầy giáo, yêu sớm…
So với nữ chính hiền dịu, không yêu đương, thành tích học tập xuất sắc thì thực sự Kiều Sơ làm người ta lo lắng hơn nhiều.
Đối lập rõ ràng như thế, bà Kiều dần dần trở nên thất vọng với đứa con gái do chính mình sinh ra.
Nhưng bà Kiều cũng không biết, Kiều Sơ vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bà ta càng nghiêm khắc với Kiều Sơ thì cô ấy sẽ càng ngỗ nghịch hơn.
Thời Sênh dựa vào cửa: “Chị ấy tự muốn đi, liên quan gì tới con chứ.”
Chỉ cãi nhau vài câu thôi mà, nếu không phải nữ chính đã muốn rời khỏi đây từ lâu thì sao có thể đi dễ dàng như thế?
“Nó là chị gái của con đấy!” Bà Kiều không khỏi nâng cao âm lượng.
“Con nhìn xem cái bộ dạng hiện tại của mình đi.
Cha mẹ cho con tới trường để học chứ không phải tới đó học mấy cái thói hành xử mất dạy về nhà.”
“Con ngủ đây.” Thời Sênh đóng sầm cửa lại.
Bà Kiều lại tiếp tục đập cửa, âm thanh quát mắng không ngừng truyền qua cánh cửa vào trong phòng.
Cuối cùng vẫn là ông Kiều tới kéo bà Kiều đi.
Nhà họ Kiều không phải gia đình đại phú quý nhưng cũng không thiếu tiền.
Ông Kiều rất sợ vợ, lời của vợ chính là mệnh lệnh.
Mặc dù quan tâm tới Kiều Sơ nhưng vì bà Kiều nên ông cũng chưa dám nói nhiều cái gì.
Vì nữ chính đã chuyển ra ngoài nên bà Kiều suốt ngày chỉ trích Thời Sênh.
Thời Sênh nghe tới phát phiền, thu thập đồ đạc rồi chạy tới trường học ở luôn.
“Sơ Sơ.” Ông Kiều gọi lại từ phía sau.
“Con bé này, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi.”
Vì tốt cho cô ư?
Ba câu hai điều đều không rời nữ chính, đây là tốt cho cô à?
Nhưng dù sao nguyên nhân cũng do nguyên chủ tự mình gây ra, cô cũng không thấy bà Kiều sai cái gì, làm gì có ai thích lải nhải nhiều như thế chứ.
Nhưng bà ấy cứ nói