Thời Sênh đang bận thần du.
Trần Khê ngồi ở đối diện thì nghĩ người “anh em” của mình bị bệnh rồi.
“Sơ Sơ, có chuyện gì thì nói ra đi, anh giúp em tìm cách giải quyết, đừng để trong lòng.”
Thời Sênh hoàn hồn khi nghe câu nói đó của hắn, nhìn hắn đầy kỳ quái: “Để trong lòng cái gì?”
“Trần Khê: “…” Ca làm sao biết được em đang để trong lòng cái gì?
“Em không sao.” Thời Sênh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, bày ra tư thái nữ thần cao lãnh, nói: “Hiện tại em muốn làm một nữ thần thầm lặng.”
Nghe Thời Sênh nói thế, Trần Khê mới thở phào một hơi rồi lại hỏi: “Không bị bệnh thật chứ? Em mà đòi làm nữ thần á, có mà nữ thần kinh thì có ấy.”
Thời Sênh ưỡn ngực kiêu ngạo: “Thế thì cũng phải nữ thần trong nữ thần kinh.”
“Rồi rồi, nữ thần, vừa rồi em dọa anh sợ chết khϊếp.
Anh còn tưởng em thất tình.” Trần Khê vỗ vỗ ngực đầy khoa trương.
“Yêu còn chưa yêu, thất gì mà thất?” Thời Sênh trắng mắt nhìn Trần Khê một cái.
“Sao em còn chưa ra tay với nam thần của em à? Anh nghe nói gần đây nam thần của em đang qua lại với một nữ sinh đấy, nếu em không ra tay sẽ muộn mất.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật.
Nam thần trong miệng con hàng này không phải nam chính đấy chứ?
Thời Sênh lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng là như thế thật.
“Em đã thay lòng đổi dạ rồi.”
“A? Đổi ai?” Trước đó không lâu, hắn còn nghe cô ấy nói đã đơn phương nam thần của mình nhiều năm rồi cơ mà?
Sao mới có vài ngày không gặp đã di tình biệt luyến rồi?
Chẳng lẽ mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
Thời Sênh nghiêm túc nói: “Ý trung nhân của em là một anh hùng cái thế, hắn sẽ đạp thất thải tường vân* tới đón em.
Nếu không phải hôm qua thì nhất định là ngày mai.”
*thất thải tường vân: mây bảy màu
Cơ mặt Trần Khê giật giật, đứng dậy: “Chờ mong ngày mai anh hùng cái thế của em sẽ tới đón em.”
Con bé này bị bệnh tự kỷ à?
Bệnh tự kỷ này có phải tới hơi muộn rồi không?
Hai người nối đuôi nhau ra khỏi canteen.
“Buổi chiều có giờ học tin học, em có đi không?” Lúc rời đi, Trần Khê lại hỏi một câu.
Chọn môn học cũng là hắn chọn giúp cô, nhưng môn học kia cô chưa từng tới học một buổi nào.
Mỗi lần điểm danh, hắn toàn phải giả giọng điểm danh giúp.
Thời Sênh lắc đầu đầy dứt khoát.
Trình độ của cô có thể trở thành mục tiêu phấn đấu của toàn ngành này, đi học tin học làm cái quái gì chứ?
“Vậy anh đi trước, có gì gọi điện.” Trần Khê vẫy vẫy tay với Thời Sênh.
Trần Khê đi rồi, Thời Sênh chậm rãi đi về phòng, định ngủ trưa một giấc.
Các ký túc xá nữ đều nằm liền kề nhau, phòng của Thời Sênh lại dành cho sinh viên năm tư nên rất gần với ký túc của nghiên cứu sinh.
Lúc quay về, cô phải đi qua hành lang của khu ký túc dành cho nghiên cứu sinh.
Kết quả, vừa mới đi tới đầu hành lang đã bị một đám nữ sinh đâm sầm vào khiến cho mặt mày choáng váng.
Mẹ kiếp, chạy nhanh như thế làm gì, bị ma đuổi à?
Thời Sênh há miệng thở hổn hển, tầm mắt nhìn về phía đám nữ sinh đang chạy tới.
Bọn họ đứng dưới hành lang ký túc, đang sôi nổi bàn luận cái gì đó.
Tới gần vài bước liền nghe thấy bọn họ nhắc tới tên Đường Cẩm Thần.
Hình như là sau khi nguyên chủ bắt gặp nam chính đưa nữ chính về nhà, nam chính mới chính thức bắt đầu theo đuổi nữ chính ở trường…
Thời Sênh nhón chân nhìn xuống, một nam sinh cao lớn đang đứng dưới lầu ký túc xá, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
“Đường Cẩm Thần đang đợi ai thế nhỉ?” Nữ sinh A tò mò hỏi người bên cạnh.
“Không biết.
Vừa rồi tớ đi ra đã thấy anh ấy đứng ở đây.” Nữ sinh B đáp.
“Đẹp trai quá! Không biết ai có vinh hạnh được nam thần coi trọng thế nhỉ?” Nữ sinh C nói với vẻ mặt háo sắc.
“A a, sao người được để ý không phải là tớ chứ?”
“Đây là ký túc xá của nghiên cứu sinh.” Nữ sinh A như nhớ tới cái gì, nói.
“Hình như Đường Cẩm Thần mới năm hai mà?”
Nếu đã là nghiên cứu sinh thì chắc chắn lớn tuổi hơn Đường Cẩm Thần rồi.
Nghĩ như thế, đám em gái này không bình tĩnh nổi nữa, rất muốn chờ nhìn xem là bà già nào dám dụ dỗ mất nam thần của bọn họ.
Bên trên lầu vẫn không có ai đi xuống, đến khi tới giờ vào học, những người này đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng cũng có những người không có tiết liền vẫn tiếp tục chờ cùng Đường Cẩm Thần.
Tâm tình hóng chuyện ai chẳng có chứ.
“Có người đi ra.” Quần chúng hóng chuyện đột nhiên