Thời Sênh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bấm phím nghe.
“Sinh viên Kiều Sơ?”
Đầu dây bên kia là một giọng nam cực kỳ cuốn hút.
Thời Sênh nhanh chóng loại bỏ trong đầu, hình như trong trí nhớ của nguyên chủ không hề quen giọng nói nào như thế này.
“Anh là?”
“Tần Ca.” Người bên kia dừng lại một chút.
“Giảng viên môn học tự chọn của em.”
Môn học tự chọn? Giảng viên?
Không phải thú nào cũng là cầm thú hết sao?
Gọi điện thoại cho bản cô nương làm gì, để ý sắc đẹp của bản cô nương à?
Thời Sênh lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình, một hồi lâu sau mới áp lại vào tai, trả lời: “Rồi sao?”
“Hôm nay em không đi học.
Với cương vị là giảng viên giảng dạy môn này từ hôm nay, tôi nhắc nhở em một câu, nếu không đi học quá ba lần thì một điểm học phần môn này em cũng đừng mong có được.”
Tần Ca dường như là người không dễ gần gũi, cách nói chuyện cực kỳ không khách khí.
“Vâng.” Tật xấu!
Thời Sênh lập tức cúp máy.
Cô đã học đại học vô số lần, có học lại cũng chẳng học được cái gì mới.
Cho nên Thời Sênh tỏ vẻ học phần chẳng là cái quái gì.
Bên này cô vừa cúp máy thì Trần Khê lại gọi tới.
Thời Sênh còn chưa kịp lên tiếng, Trần Khê đã nói một hồi: “Sơ Sơ, sao em không nghe máy hả? Anh nói cho em biết, giảng viên mới này cực kỳ đẹp trai.
Nhưng tính tình rất nghiêm khắc, tìm tra khắp nơi, tất cả sinh viên vắng mặt đều bị thầy ấy gọi hết một lượt.
Em đã nhận được điện thoại của thầy ấy chưa? Nghe nói vắng mặt quá ba buổi thì một điểm học phần cũng không có…”
“Vậy sao lúc trước anh lại chọn cho em cái môn học này?” Thời Sênh chậm chạp hỏi.
“Cái này không phải em bảo anh cứ tùy tiện chọn sao… Hơn nữa em học hội họa, cũng cần phải dùng tới cái này…” Thanh âm của Trần Khê càng ngày càng yếu.
Hắn không dám thừa nhận là mình đã quên lý do.
“Thầy giáo có gọi điện cho em không?” Trần Khê vội vàng lảng sang chuyện khác.
“Gọi rồi.”
Lão thầy giáo chết tiệt này, quả thật là muốn chết.
Không đi học còn gọi điện quấy rầy.
Nghe nói giảng viên này từ nước ngoài trở về, hai mươi tư tuổi.
Tuổi còn trẻ như thế đã được nhà trường mời tới làm giảng viên, có thể thấy hắn chính là điển hình của kiểu thiên tài học bá.
Mới chỉ tới có một ngày mà vị giảng viên này đã nổi khắp diễn đàn trường.
Thời Sênh cũng mò lên diễn đàn chiêm ngưỡng một phen.
Địa điểm chụp là ở giảng đường, nam nhân mặc trang phục nhẹ nhàng, hình như đang điểm danh.
Từ góc cạnh này có thể thấy gương mặt tuấn tú, môi bạc khẽ nhếch, mắt đen và sâu, biểu tình nghiêm túc và lạnh lùng.
Phía dưới bức ảnh là một loạt các bình luận cầu gả của các em gái.
Ở trường học mà đẹp trai như thế thì phải chịu sự theo đuổi thôi!
Cho nên đột nhiên có một giảng viên vừa ưu tú, vừa đẹp trai, tuổi lại còn rất trẻ sáng lòe lòe như thế xuất hiện, đám em gái giấy đó còn không mau phát điên ấy chứ.
Thời Sênh tắt trang web đi, vừa quay đầu đã quên luôn cái này.
Không biết nguyên chủ đầu óc có vấn đề gì mà đi chọn môn quốc họa.
Thời Sênh thử đi học một lần, sau đó có đánh chết cô cũng không nguyện ý tới lần thứ hai nữa.
Là một người cực ngu trong việc cầm bút lông, quốc họa là cái gì, cô hoàn toàn không hiểu.
Sau đó, Thời Sênh lập tức bị gọi lên văn phòng khoa.
Thời Sênh bày ra thái độ chẳng sao hết làm cho lão sư bộ môn tức giận tới giậm chân, cuối cùng mặc kệ cô luôn.
Dù sao cuối cùng có tốt nghiệp được hay không cũng là cô mà thôi.
…
Tết Trung thu, Thời Sênh nghe lời ông Kiều về nhà ăn cơm.
Vừa tới cửa liền gặp nữ chính đại nhân cũng vừa từ taxi xuống.
Nữ chính mang theo một hộp bánh Trung thu, ánh mắt đảo qua người Thời Sênh, thấy cô không có ý chào hỏi liền lập tức đi về phía cửa.
“Thiển Thiển về rồi.” Cửa được bà Kiều mở ra, vẻ mặt tươi cười.
“Ở trường học có quen không? Nếu không con về nhà ở đi?”
Thời Sênh vào cửa ngay phía sau, bà Kiều lại coi như không nhìn thấy cô.
“Mẹ, rất tốt ạ!”
Bà Kiều bày ra vẻ mặt đau lòng: “Mẹ thấy con gầy quá, tết Trung thu ở lại mấy ngày đi, để mẹ bồi bổ cho con?”
“Cảm ơn mẹ!”
Kiều Thiển Thiển nói với ngữ khí xa cách, nhưng bà Kiều lại làm như không nghe ra, coi cô ta như bảo bối mà kéo vào trong bếp hỏi han.
Thời Sênh quệt miệng hít thở mạnh mấy cái, sau đó chỉ chào hỏi ông Kiều qua loa rồi về phòng mình.
Đến khi