Tửu lượng của Trần Khê bình thường, không bao lâu liền say.
Cũng may anh bạn này không mượn rượu làm càn.
Thời Sênh gọi điện cho bạn cùng phòng ký túc của hắn tới rước hắn về.
Chờ tống hắn về rồi, cô mới đứng dậy đi về một góc khác trong quán bar.
Thời Sênh chen qua đám người.
Ở quán bar có đủ các thứ mùi, vừa rồi ngồi lâu như thế, Thời Sênh cảm thấy rất khó thở.
Cô vừa đặt mông ngồi xuống cạnh Tần Ca liền lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm.
“Khụ khụ…” Thời Sênh đặt ly xuống, “Thầy Tần, thấy uống cái gì thế này…”
Mẹ kiếp, quá khó uống.
Tần Ca nhìn cô, giọng nói lạnh lùng, xa cách: “Sao em lại tới đây?”
“Vì sao em không thể tới?” Thời Sênh nhíu mày.
Tần Ca liếc nhìn cô một cái, tiếp tục rót rượu.
Khác với Trần Khê, Tần Ca uống rượu nửa ngày mà sắc mặt vẫn không biến hóa gì.
Đương nhiên cũng có thể là do ánh sáng ở quán bar nên Thời Sênh không thấy rõ được.
Một chai rượu nhanh chóng cạn giọt, Tần Ca cầm áo khoác đứng dậy, Thời Sênh đuổi theo sau.
Bên ngoài quán bar không biết đã mưa từ lúc nào.
Mưa phùn nhè nhẹ như vô số sợi chỉ bạc bay đầy trời, dưới ánh đèn ngũ sắc giống như đang phủ lên thành phố một tầng lụa mỏng, nhìn cái gì cũng mông mông lung lung.
Tháng ba, tháng tư, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất nhiều, mưa xuống còn mang theo chút khí lạnh.
Bởi vì ban ngày hơi nóng nên Thời Sênh chỉ mặc một chiếc áo đơn.
Lúc này vừa ra khỏi quán bar cô liền cảm thấy một luồng gió lạnh quấn lấy mình từ đầu tới chân.
“Mẹ kiếp, thời tiết quỷ gì đây, thầy Tần…”
Thời Sênh quay đầu, làm gì còn có thầy Tần nào ở bên cạnh nữa.
Thầy Tần đã ra ngoài rồi…
Thời Sênh: “…” Chẳng có tí bản sắc đàn ông nào?
Thời Sênh nghĩ nghĩ rồi đuổi theo, hình như Tần Ca có điểm không ổn.
Hai người một trước một sau, hàng quán trên đường đã đóng cửa hết.
Thời Sênh không thể nào tìm được chỗ bán ô.
Thời Sênh chạy chậm vài bước, nắm lấy ống tay áo của Tần Ca: “Này, thầy Tần, thầy sẽ không định dạo bước trong mưa đấy chứ?”
Chẳng lãng mạn tí nào đâu.
Chuyện lãng mạn nhất là phải ở trên giường.
Khụ khụ, đứng đắn chút.
Tần Ca quay đầu, có lẽ hắn không nghĩ Thời Sênh vẫn đi theo mình.
Hắn dừng lại, cởϊ áσ khác, phủ lên vai cô: “Về trường đi, đừng đi theo tôi.”
Thời Sênh bĩu môi: “Thầy Tần, xin thầy nhìn lại giờ giấc đi, thầy bảo em trèo tường vào à?”
Tần Ca nhìn đồng hồ theo bản năng.
Đã gần 12 giờ đêm rồi.
Sắp sang ngày mới rồi.
“Về…” Nhà của tôi.
Nhưng nhà hắn giờ đã không về lại được nữa rồi.
“Ting ting ting…”
Tiếng còi xe réo rắt truyền tới.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại bên đường, cửa kính xe kéo xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt một cô gái xinh đẹp ngồi bên trong.
Tần Hân.
Tần Hân dường như mới trở về từ một bữa tiệc xa hoa nào đó, trang điểm rất đẹp.
Cô ta hạ giày cao gót bước xuống xe, mở một cái ô màu lam nhạt đi về phía Tần Ca.
Thời Sênh nắm chặt lấy cánh tay hắn theo bản năng.
Có kẻ yêu diễm đê tiện dám đến cướp người với cô.
Kiếm của ông đâu?
Tần Ca cảm nhận được lực tay của người bên cạnh, đáy lòng có chút thoải mái.
“Tần Ca.” Tần Hân không thèm nhìn Thời Sênh, chỉ nhìn Tần Ca đầy tình ý, “Em tới đón anh, về nhà với em đi.”
“Còn lâu.” Thái độ của Tần Ca vẫn cứng đầu như trước.
Nghe được câu trả lời của Tần Ca, Thời Sênh liền bước lên, thân mình nhỏ nhắn chắn trước mặt hắn, “Người đẹp này, thầy Tần bị tôi bao rồi, cô muốn bao anh ấy thì mời ra đằng sau xếp hàng.”
Thầy Tần bị bao dưỡng.
“…” Hắn bị cô bao khi nào chứ?
Tần Hân không thèm quan tâm tới Thời Sênh.
Cô ta đã điều tra rất rõ ràng những người mà Tần Ca hay gặp ở trường rồi.
Kiều Sơ, con gái của một ông chủ nhỏ, cô ta chỉ cần nói một câu cũng đủ để làm họ phá sản.
Tần Ca vĩ đại thế nào, cô ta là người rõ ràng nhất.
Sự vĩ đại của hắn sẽ thu hút rất nhiều người, nhưng những người này sẽ không phải người có thể đứng cạnh hắn tới cuối cùng.
Chỉ có cô ta.
Chỉ có Tần Hân mới xứng đôi với hắn.
Tần Hân cũng không thất thố như lần trước, bày ra vẻ tao nhã của một thiên kim tiểu thư.
“Cô gái, giá trị con người của Tần Ca là bao nhiêu cô biết không? Dù cô có táng gia bại sản cũng không bao nổi anh ấy