Trong lúc Tần Hân còn đang ngổn ngang cảm xúc giữa nghi ngờ, tức giận, sợ hãi, chán ghét… Thời Sênh liền nhét cô ta vào xe một cách thô lỗ, sau đó còn tì tay vào cánh cửa, trầm mặt uy hϊếp: “Còn không chịu cút, có tin tôi gϊếŧ cô ngay lập tức không?”
“Cô… Cô dám!” Vừa rồi là ai nói gϊếŧ người phạm pháp chứ?
“Cô cứ thử xem tôi có dám hay không.” Thời Sênh cười nhạt.
“Tôi mà điên lên thì đến tôi cũng thấy sợ.
Bảo bối, đừng nghịch dại.”
Tần Hân không làm chuyện gì sai, không tiếc thủ đoạn vì người mình thích, cái này Thời Sênh rất xem trọng.
Đáng tiếc, là tình địch, ai có thể nương tay cho kẻ làm mình ngứa mắt chứ?
Sau lưng Tần Hân đã đẫm mồ hôi.
Qua cửa kính xe, cô ta cảm thấy nữ sinh bên ngoài kia không khác gì một ác ma.
Chỉ có đôi mắt kia…
Bình thản, không có một gợn sóng.
Cô ta có cảm giác như trong đôi mắt đó là một tảng đá không có sức sống.
Trong đáy mắt ấy không có cảm xúc phẫn nộ hay khinh thường, chỉ có vẻ lạnh như băng.
Cô ta run rẩy một chút, ép buộc mình bình tĩnh lại…
Nữ sinh vẫn là nữ sinh, nụ cười nhẹ nhàng, khí chất ôn hòa quấn thân, không còn khí thế chiến đấu, cứ như vừa rồi cô ta bị ảo giác vậy.
Tần Hân liếm liếm cánh môi, run rẩy khởi động xe, độc ác trừng mắt với Thời Sênh một cái: “Kiều Sơ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Cô ta là tiểu thư của Tần gia, còn phải sợ một con nhóc sao?
Tần Ca là của cô ta.
Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ biến mất dần trong làn mưa phùn.
Chỉ cần cô dám tới thì cứ tới đi.
Tần Ca nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình.
Thân hình cô mảnh mai, nhưng dáng vẻ cô lúc này lại làm cho người ta không có cách nào nghĩ tới từ ấy.
Mà có một từ khác hợp hơn.
Ngông cuồng.
Tần Ca tiến lên, đứng song song với cô, “Tần Hân rất phiền phức, vừa rồi em không nên đắc tội cô ta.”
“Sớm muộn gì chẳng đắc tội, có gì khác nhau đâu.” Thời Sênh không buồn để ý.
“Kiều…”
“Em nói này thầy Tần, thầy nên lo lắng cho mình đi.
Nếu cô ta có thể hạ bệ được em thì em sẽ quỳ xuống gọi cô ta là tổ tông.
Không…” Thời Sênh đột nhiên cười gian một cái.
“Một đám người sẽ gọi cô ta là tổ tông.
Đáng tiếc, cô ta không có cái phúc đó.”
Tần Ca cổ quái đánh giá Thời Sênh vài lần, “Em từ nhỏ đã… cuồng vọng, tự đại thế này à?”
Rõ ràng là tính cách làm cho người ta rất ghét, thế nhưng hắn lại không ghét nổi, còn cảm thấy quen thuộc.
Suy nghĩ này làm hắn sợ run lên.
Vẫn không nên trị cô nàng này thì hơn.
Tần Ca thở dài, cam chịu trong lòng.
“Thầy Tần, thầy định ngủ ngoài đường thật đấy à?” Thời Sênh thấy Tần Ca vẫn không định đi thì thúc giục một tiếng.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tần Ca lặng lẽ liếc nhìn Thời Sênh một cái.
Cô mặc áo khoác của hắn, giống như trẻ con mặc trộm áo người lớn, tóc thì ướt nước mưa, dính bết lại hai bên má.
Gần đây Tần Ca đang ở một khách sạn gần nhà mình, về đến khách sạn mới phát hiện không thấy tiền và chứng minh thư của mình đâu.
Lúc ở quán bar hắn vẫn còn dùng, chắc là rơi ở đó rồi.
“Thầy Tần, xem ra thầy phải ngủ ngoài đường thật rồi.” Thời Sênh lấy chứng minh thư của mình đưa ra cho lễ tân.
Lễ tân là một em gái xinh đẹp, thấy người đàn ông đẹp trai như Tần Ca thì hơi đỏ mặt.
“Xin lỗi, khách sạn chỉ còn một phòng tình lữ và một phòng đôi hạng sang… Phòng đôi hạng sang giá đắt hơn một chút, hai vị muốn thuê phòng nào.”
Thời Sênh nghĩ một chút.
“Phòng đôi hạng sang.”
Em gái hơi thất vọng nhưng vẫn lấy phòng cho Thời Sênh.
Trong lúc cô lấy phòng, Tần Ca trầm mặc, sau đó đi ra ngoài.
“Này, thầy định đi đâu nữa?” Thời Sênh kéo hắn lại.
“Ngủ ngoài đường.” Tần Ca trả lời.
Thời Sênh: “…”
Cô túm Tần Ca đi lên lầu.
Nhưng ai có thể nói cho cô, phòng đôi hạng sang với phòng tình nhân khác nhau ở chỗ nào không?
Đều chỉ có một cái giường lớn thôi mà?
Hai người nhìn chằm chằm cái giường đó, yên lặng không nói gì, cuối cùng Thời Sênh tiến lên, chiếm lấy cái giường.
“Em ngủ giường.”
Tần Ca: “…”
Hắn là đàn ông, chẳng lẽ còn muốn tranh với cô sao?
Thời Sênh đi tắm trước, chờ cô tắm xong mới tới lượt Tần Ca.
Thời Sênh chán đời nằm ở trên giường.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách càng làm cho cô thêm phiền muộn.
Trên người Tần Ca rốt cuộc có gì chứ?
Vì sao