Vũ Văn Tuần nhìn Hư Không, giọng trầm trầm, “Nếu ngươi nói đúng, trẫm phong ngươi làm Hoàng Quý Phi.”
Hắn không tin Trang Quỳnh có thể có bản lĩnh đó.
Vừa rồi, trên tờ giấy mà nàng ta và Hư Không đưa cho nhau có viết cái gì?
Còn nữa, biểu hiện vừa rồi của Hư Không, như vậy chẳng phải là có gì mờ ám sao.
Chỉ cần người có chút thông minh thì sẽ đều không tin.
“Ai muốn làm Quý Phi của ngươi.
Nếu ta đoán đúng rồi, ngươi hãy phong ta là Quốc Sư, ta cũng không còn là phi tử của ngươi nữa.”
“Quốc sư? Làm gì có chuyện nữ tử được làm Quốc sư.
Vân Tiệp dư thực sự không phải yêu quái sao?”
“Ta thấy, Vân Tiệp dư nếu không phải yêu quái thì cũng bị trúng tà rồi.”
“Đúng thế, làm gì có chuyện nữ tử được làm Quốc sư chứ?”
Đương nhiên Vũ Văn Tuần cũng không ngờ Thời Sênh lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Lai lịch và địa vị của Quốc sư rất cao, hơn nữa bắt buộc còn phải có thực lực.
Nhưng thực ra không có quyền hạn gì, chỉ là một chức vị nhìn thì đẹp nhưng không có tác dụng thực tế.
Nhưng nữ tử làm Quốc sư…
Đúng là không có.
Nhưng vừa rồi cô thủ đoạn lộ ra kia làm Vũ Văn Tuần có chút nghi ngờ.
“Được, trẫm đồng ý với ngươi.” Hắn thực sự vẫn không tin nữ tử lại có bản lĩnh lớn như vậy, ngược lại hắn muốn xem cô giả thần giả quỷ định làm cái gì.
“Bệ hạ, không thể được!”
“Bệ hạ, sao người có thể đồng ý với nàng ta, Vân Tiệp dư bị trúng tà rồi.”
Bệ hạ…”
“Đủ rồi, 10 ngày sau sẽ thấy rõ.” Vũ Văn Tuần hét lớn.
Vốn dĩ hôm nay chỉ muốn tra ra người hạ độc con trai hắn, kết quả lại dẫn đến sự việc như vậy.
“Vậy là vấn đề lại đến rồi… Còn Thục Phi, Bệ hạ định xử lý thế nào?”
“Giam lỏng Thục Phi, sau sẽ tính tiếp.”
“Bệ hạ, không phải thần thϊếp, là con yêu quái này giá họa cho thần thϊếp.” Thục Phi định thần lại, với lấy cánh tay Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ, người phải tin thần thϊếp, thực sự không phải là thần thϊếp.”
Vũ Văn Tuần vung tay Thục Phi ra, “Đưa Thục Phi hồi cung.”
Tiểu Hà cũng bị người đưa đi, chuyện này không thể định tội đơn giản như vậy được.
“Tiễn Vân Tiệp dư hồi cung.” Vũ Văn Tuần nhìn Thời Sênh, “Trong 10 ngày này, Vân Tiệp dư phải ngoan ngoan ở trong cung.”
“Vậy không được, ta là yêu quái, ta phải ăn người.” Thời Sênh nghiêm túc, thành thực đáp lại.
Vũ Văn Tuần: “…”
Người đâu! Lôi nữ nhân này ra ngoài chém đầu cho trẫm!
Mười ngày sau, cố gắng nhẫn nhịn 10 ngày nữa, 10 ngày sau sẽ chém nàng ta!
Bất luận là nàng ta bị đánh tráo hay là bị trúng tà, thì chắc chắn đều phải chết.
Vũ Văn Tuần bị chọc tức đến mức không thể nào suy nghĩ tử tế được, mang theo người tức giận rời đi.
Minh Khâm đã đi trước khi Vũ Văn Tuần đi khỏi, nhưng trước khi đi hắn liếc nhìn Thời Sênh một cái đầy thâm ý.
Lục Nhược rơi lại phía sau, nàng ta lề mề một lúc rất lâu.
Đến khi mọi người trong đại điện đi gần hết, nàng ta mới tiến lại chỗ Thời Sênh.
Vừa rồi, Lục Nhược không hề ra mặt, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, có gì mờ ám!
Hình như Lục Nhược sợ người khác nghe thấy, nên giọng nói cố gắng nói thật nhỏ, “Cô có không gian đúng không?”
Thời Sênh hơi chau mày.
Vừa rồi, lúc cô rút kiếm không hề giấu giếm người khác, Vũ Văn Tuần có lẽ bị cô làm cho tức điên, nên nhất thời không nhận ra, đương nhiên nghĩ lại, có lẽ hắn cũng nhất định không hiểu.
Còn những ngươi khác chưa chắc đã biết về thứ thần kỳ như không gian này.
Người duy nhất có khái niệm về không gian chính là nữ chính đại nhân từ thời hiện đại đến.
“Liên quan gì đến cô?” Thời Sênh kiêu ngạo gằn giọng, rồi cầm trường kiếm bỏ đi.
Hư Không vẫn chưa rời đi, nên vội vàng đi theo Thời Sênh.
Lục Nhược hơi chau mày.
Phản ứng này của nàng ta có nghĩa là có?
Không gian trong tiểu thuyết rất trâu bò, không ngờ cô lại có thể gặp được.
“Hệ thống, ngươi có thể có không gian không?” Lục Nhược hỏi hệ thống bộ dạng cực kỳ hứng thú.
“Không thể.” Hệ thống ngừng một lát, “Nhưng nếu như cô có thể khiến tôi thăng cấp đến một cấp nhất định, không gian hệ thống có thể chia sẻ cho cô.”
Ánh mắt Lục Nhược bỗng sáng lên, “Cần tăng đến cấp bao nhiêu?”
“Ít nhất là cấp 5”
Gương mặt Lục Nhược đột nhiên tối sầm lại, nàng ta bây giờ mới đang ở cấp 1, muốn lên đến cấp 5, không biết là đến bao giờ.
Vũ Văn Tuần cũng không phải người mà cô nói ngủ là có thể ngủ được.
“Ngoài cách này ra thì không còn cách khác nữa sao?” Bây giờ, Lục Nhược không muốn ở