Thời Sênh tống cổ Hư Không với vẻ mặt ngơ ngác đi chỗ khác.
Về đến tẩm cung, cô mới lấy chiếc túi gấm Minh Khâm đưa cho ra.
Chiếc túi gấm màu xanh nhạt, bên trên lại thêu hình rổng ẩn.
Mẹ kiếp!
Tên Minh Khâm này thật hung hăng ngang ngược!
Lại dám dùng túi gấm hoa văn này!
Thời Sênh kéo mở chiếc túi gấm ra.
Bên trong túi gấm có một mảnh ngọc bội và một tờ giấy nhỏ.
Trên thư viết
__Tín vật đính ước.
Mẹ nhà nó!
Đến phi tử của Hoàng thượng còn dám trêu ghẹo, ăn gan hùm rồi hử?
Thời Sênh cầm miếng ngọc bội lên xem, thấy có vẻ rất có giá trị!
“Đào Tẩm.”
“Chủ nhân.” Đào Tẩm đang trải giường, nghe Thời Sênh gọi, nàng ta lập tức chạy đến.
“Đem thứ này đến cho Không Hư đi.
Thanh toán xong, không nợ nần gì nhau.”
“Chủ nhân, là Hư Không đại sư.” Đào Tẩm suy nghĩ.
“Tùy ý thôi, mau đi đi.”
Đào Tẩm chưa từng nhìn thấy mảnh ngọc bội này, nên có chút tò mò, nhưng Thời Sênh kêu cô đưa đến chỗ Hư Không đại sư, cô đâu dám dây dưa.
Đoạn đường xuất cung rất dài, bây giờ đuổi theo, có lẽ có thể đuổi kịp.
…
Minh Khâm từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống làm thân hình hắn như dài hơn, bóng tối đong đưa xung quanh chồng đè lên nhau, trông có vẻ hơi gớm ghiếc.
“Chủ nhân, vừa rồi người quá liều lĩnh.” Thiếu niên khoác chiếc áo khoác trong tay lên người Minh Khâm, đè thấp giọng nói.
Vừa rồi chủ nhân lại nói giúp Vân Tiệp dư.
Chuyện này không phải sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ họ sao?
Minh Khâm kéo chiếc áo khoác sát lại, gió đêm nhè nhẹ thổi qua gương mặt hắn, làm mái tóc như phất phơ bay lên.
Giọng nói của hắn như cũng bị gió đêm thổi bay đi.
“Người không liều lĩnh thì uổng phí tuổi thanh xuân.”
“Chủ nhân, người đừng quên…”
“Trĩ Nguyên.” Minh Khâm lên tiếng cắt ngang hắn.
Trĩ Nguyên biết mình lỡ lời, nơi này là trong cung, nói sai một chữ đều có thể gặp tai họa.
Hoàng cung đêm dài, tĩnh mịch không một tiếng động.
Minh Khâm chầm chậm đi ra ngoài cung, Trĩ Nguyên cho Cấm vệ quân một ít bạc, để Cấm vệ quân mở cửa cho bọn họ.
“Đợi một chút, đợi một chút.”
Hư Không từ trong bóng tối xông ra, đi đến trước mặt, rồi nhớ ra phải giữ phong thái cao nhân của mình, nên bước chầm chậm lại, ngẩng đầu sải bước tới trước mặt đám Cấm vệ quân.
Cửa cung đóng lại phát ra âm thanh nặng nề.
Hư Không lên tiếng chào hỏi Minh Khâm, “Minh công tử, trùng hợp quá.”
Minh Khâm hơi gật đầu, ánh mắt đột nhiên lại dừng lại.
“Ngọc bội của chủ nhân sao lại ở chỗ ngươi?” Trĩ Nguyên lại đánh đòn phủ đầu, sải một bước dài đi tới, rồi cướp lấy miếng ngọc bội trong tay Hư Không.
“Ối.” Hư Không nắm chặt lấy miếng ngọc bội, “Cái này là Vân Tiệp dư cho ta, sao lại là của chủ nhân ngươi được?”
“Vân Tiệp dư?” Trĩ Nguyên ngạc nhiên, sau đó lại tức giận, “Ăn nói hồ đồ.
Ngọc bội của chủ nhân ta sao lại ở chỗ Vân Tiệp dư được?”
Hai người bọn họ dùng dằng miếng ngọc bội một hồi lâu, nhưng không ai chịu buông tay.
Minh Khâm lấy một xấp ngân phiếu trong tay áo ra, đưa cho Hư Không, “Ta dùng ngân phiếu đổi cho ngươi.”
Nhìn thấy ngân phiếu, mắt Hư Không vội sáng lên cầm lấy ngân phiếu rồi nhìn nhìn dò xét, rồi cười ha hả đưa miếng ngọc bội cho Trĩ Nguyên, “Nếu đã là của Minh công tử, vậy thì nên trả lại cho Minh công tử thôi.”
“Ngươi!” Đồ của mình mà chủ nhân lại dùng tiền đề chuộc lại, chuộc rồi mà tên đạo sĩ thối này lại còn dám nói là trả lại cho chủ nhân.
“Không còn sớm nữa, bần đạo cáo từ trước.” Hư Không cầm lấy ngân phiếu, bước đi rất nhanh, chân đi như gió.
Phải mau chóng rời khỏi chỗ phức tạp này!
“Chủ nhân,…” Trĩ Nguyên lau lau miếng ngọc bội, rồi đưa lại cho Minh Khâm, “Ngọc bội này?”
Sao lại ở chỗ Vân Tiệp dư được?
“Ta tặng cho cô ấy.” Minh Khâm thở dài, “Đáng tiếc cô ấy lại không cần.”
“Chủ nhân, người đừng làm liều, miếng ngọc bội này sao có thể tặng cho Vân Tiệp dư như vậy.
Cô ấy là phi tử của Hoàng thượng.” Trĩ Nguyên xù lông giận dữ.
Có bao nhiêu nữ tử, tại sao chủ nhân lại thích nữ nhân của Hoàng thượng, lại còn tặng cho cô ấy thứ đồ quan trọng như vậy.
“Vậy thì đã sao?”
Vậy thì đã sao?
Chủ nhân, rốt cuộc người không nghe hắn nói chuyện sao?
“Cô ấy là phi tử của Hoàng thượng!” Giọng Trĩ Nguyên như nhấn mạnh hơn.
Ánh trăng thanh mát bao phủ gương mặt của Minh Khâm, sự ấm áp dịu dàng trên khuôn mặt có phảng phất vài phần cô độc tĩnh lặng.
Hắn hơi quay đầu, ánh trăng vụn vỡ như gợn lên hàng ngàn con sóng lăn tăn trong ánh mắt hắn.
Hắn đưa mắt hướng về hoàng thành nguy nga, đôi môi hơi rung nhẹ, “Vậy thì đã sao?”
Trĩ Nguyên liên tục thở dài.
Nhưng cũng không biết làm thế nào.
Chuyện mà chủ nhân nhận định, cơ bản đều không có đất để quay đầu.
Trang Quỳnh kia rốt cuộc có gì tốt, mà