Thời Sênh bãi công không làm, để lại anh Lương và chị Mai ở lại xử lý việc vi phạm hợp đồng.
Cô dẫn theo hai người trợ lý nhỏ rời khỏi khu vực quay phim.
Tin tức này rất nhanh sau đó được phát tán ra ngoài.
#Lam Thâm bỏ diễn Hoàng phi thứ nhất#
#Bí mật động trời đằng sau việc ảnh hậu bỏ diễn#
Trần Nguyên mới chỉ họp một cuộc họp, kết quả bước ra ngoài mới phát hiện cả thế giới đều đã biến đổi.
Sắc mặt chị tái mét theo từng lượt vuốt Weibo, nhìn trên đó là một loạt các loại tiêu đề suy đoán.
Nghệ sĩ nhà chị muốn thăng thiên có đúng không!
Trần Nguyên lập tức gọi điện đến cho Thời Sênh.
Lúc Thời Sênh nhận được điện thoại chính là lúc cô đang quan sát nữ chính.
Đoàn làm phim “Nắng gắt” cũng có mặt ở khu vực quay phim này.
Khu vực quay phim nói là lớn cũng không phải lớn, vô tình gặp phải cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Kỳ lạ chính là ở chỗ, gặp phải nữ chính là đặc biệt bị gặp chuyện.
Câu chuyện là như thế này.
Bãi đỗ xe của khu vực quay phim này đang được mở rộng, cho nên bây giờ nơi đỗ xe là cứ tìm được vị trí nào đỗ được xe là có thể đỗ ở đó.
Xe của Ôn Kiều vừa hay chặn trước xe của một người nghệ sĩ khác tự lái xe, kết quả là xe của người nghệ sĩ đó lại chặn trước xe của Thời Sênh.
Thời Sênh muốn rời được khỏi đây thì xe của Ôn Kiều nhất định phải dịch chuyển.
Thế nhưng người nghệ sĩ ở giữa bởi vì nói chuyện không được dễ nghe nên Ôn Kiều cự tuyệt di chuyển xe, bắt người nghệ sĩ kia phải xin lỗi.
Người nghệ sĩ này cũng được coi là sao hạng C, có chút danh tiếng, bị một người mới vào nghề còn chưacó bất kỳ một tác phẩm nào hung hăng công kích tất nhiên là không bằng lòng.
Hai bên bắt đầu cãi cọ.
Người bị liên lụy chính là bia đỡ đạn vô tội Thời Sênh.
“Chị Trần…” Thời Sênh đặt điện thoại bên cạnh tai.
“Lam Thâm, em mau cút về công ty cho chị.” Trần Nguyên gầm gừ bên cạnh, “Bây giờ ngay lập tức, trong vòng một tiếng chị không nhìn thấy em, hậu quả em tự chịu.”
Thời Sênh cầm điện thoại đưa ra xa một chút.
Đợi đến khi người đầu dây bên kia không gào thét nữa cô mới cầm trở lại bên tai, “Chị Trần, nếu lăn trong vòng một tiếng em chắc chắn là không thể về đến công ty được.”
Trần Nguyên bị chẹn ngang họng, ngay sau đó lại gầm gừ càng lớn, “Lam Thâm em bớt nói ba hoa đi cho chị, nhanh chóng cút về đây cho chị.”
“Ấy, chị Trần, không phải là em không cút về, mà là bây giờ em không thể cút về được.
Có người đang chặn trước xe của em rồi, em cũng không có siêu năng lực mang xe bay từ giữa ra ngoài được.” Thời Sênh chính là điếc không sợ súng, không cần biết bên kia Trần Nguyên đang gầm gừ gào thét như thế nào cô đều làm vẻ mặt thản nhiên trả lời.
Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh đều có thể nghe thấy tiếng gào thét động trời từ điện thoại truyền ra ngoài, cả khuôn mặt giật giật.
Chị Trần đang nối giận đáng sợ như thế, chị Lam lại còn vẫn dám trêu ghẹo chị ấy.
“Có chuyện gì thế?” Trần Nguyên cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ xuống, “Ai dám chắn trước xe của em hả? Em không lên đó cào cô ta vài cái sao?”
“…” Chị Trần, sao chị lại có thể nói ra những lời như thế, “Em không phải là loại người đó, không làm được mấy việc như vậy.”
Cào người khác khó coi đến nhường nào, rớt mất giá trị bản thân.
“Em đánh nhà đầu tư, bỏ diễn, vẫn còn có thể nói ra được những lời này à?” Trần Nguyên thở hổn hển, “Chị không nói nhiều với em nữa, mau chóng về đây cho chị.”
Trần Nguyên thẳng tay ngắt điện thoại, trong điện thoại truyền ra tiếng máy bận ‘Tút tút’.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn trời, đây là cái việc gì vậy.
Đúng là đen như chó!
Bên đó Ôn Kiều và người nghệ sĩ hạng C vẫn còn đang tranh cãi.
Ôn Kiều bây giờ vẫn chưa có danh tiếng, để chân trần không đi giầy.
Cô ta nhất định bắt người nghệ sĩ kia phải xin lỗi.
Thời Sênh lắc đầu, cái cô Ôn Kiều này đúng là một kẻ chấp vặt hay tính toán.
Thời Sênh đẩy cửa xe bước xuống, Tiểu Bảo ngồi lái xe ở bên cạnh cũng lập tức bước xuống theo.
“Chị Lam.” Người nghệ sĩ hạng C cung kính chào cô một tiếng.
“Chị Lam…” Ôn Kiều chào một tiếng, có điều giọng nói rất nhỏ.
Thời Sênh nhìn người nghệ sĩ hạng C cười cười, “Bảo hai người di chuyển cái xe, có phải hai người lại bàn bạc mua xe không?”
Nghệ sĩ hạng C cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi chị Lam, không phải là em không chịu di chuyển mà là do cô ta không cho.”
“Là cô ta nói năng không khiêm tốn.
Bây giờ cô ta xin lỗi, tôi lập tức cho xe di chuyển.” Ôn Kiều cau mày lại, sống lưng thẳng đứng, cằm hơi hơi giương cao.
“Tôi không cần quan tâm hai người có việc gì.
Bây giờ tôi cần cho xe di chuyển.” Ngữ khí của Thời Sênh đột nhiên trở nên cứng rắn.
Người nghệ sĩ này nghe thấy giọng điệu không dễ thương lượng của Thời Sênh, đắc ý nhìn Ôn Kiều cười, “Còn không mau di chuyển xe, làm trì hoãn thời gian của chị Lam cô