Cố Trì di chuyển ảnh mắt trước, quay người ngồi xuống bên cạnh, đón lấy chiếc khăn Lâm Trạch Nam đưa cho, chậm chậm lau tóc.
Động tác của cậu ta rất chậm, giống như đang được bấm nút quay chậm.
Thời Sênh thực sự không hiểu cái tên Cố Trì này tâm tư sao lại thay đổi liên tục như vậy.
Cô cầm bình sữa lên uống một ngụm, mùi vị của sữa tươi còn nồng hơn rất nhiều so với những mùi khác.
“Lão đại, tối nay có cuộc đua, đi không?” Lâm Trạch Nam nhân cơ hội nhận một cuộc điện thoại, đợi đến khi Cố Trì lau tóc gần xong mới đi đến hỏi cậu ta.
Cố Trì nhìn Thời Sênh.
Lâm Trạch Nam ngầm hiểu, “Nữ thần, tối nay có một trận đua xe, chị có đi không?”
Lần trước nữ thần đã không đi được, lần này nữ thần nhất định phải đi.
“Ồ, được thôi.” Thời Sênh trả lời.
Hiện giờ cô hoàn toàn mơ hồ không rõ con người của tên Cố Trì này.
Lâm Trạch Nam hiển nhiên rất vui mừng, cầm điện thoại thì thà thì thầm với người ở đầu dây bên kia.
Phòng khách chỉ còn lại Cố Trì và Thời Sênh.
Lầm đầu tiên Thời Sênh phát hiện bản thân mình đuối lý không nói được câu nào.
Cố Trì bỏ khăn xuống, vừa nhìn Thời Sênh vừa uống một ngụm sữa tươi, hơi cau mày lại, “Không ngon à?”
“Cũng được, không thích uống sữa tươi lắm.”Vốn dĩ bản thân cô đã không hề thích uống sữa tươi.
Cố nhớ có một vị diện, Phượng Từ đặc biệt thích uống sữa tươi, còn ép cô uống, không uống còn dùng miệng mớm.
Cố Trì trầm mặc xuống, mãi lâu sau mới hỏi, “Cô thích uống gì.”
“Cà phê, rượu cũng được.” Thực ra cô cũng không quá đặc biệt thích thứ gì.
Cố Trì hít một hơi rất ngắn, chầm chậm nói: “Con gái uống rượu không tốt.”
Thời Sênh: “…”
Luôn có cảm giác Cố Trì đang chọc ghẹo bổn cô nương.
Là ảo giác sao?
Tiếp theo đó Cố Trì không nói lời nào nữa, ngồi ở đó nghịch ipad của cậu ta.
Cả người cậu ta đều dựa hẳn vào ghế xô-pha, cong thành một hình tròn.
Một người đàn ông cao lớn cả người co thành một vòng tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Cậu chơi cái gì vậy.” Thời Sênh cảm thấy mình không nói chuyện, Cố Trì sẽ không mở miệng.
Cố Trì hơi ngẩng đầu, ipad phát ra đoạn nhạc của cảnh nhân vật bị gϊếŧ chết.
Cậu ta hơi cau mày, nhìn cô vẫy tay ra hiệu.
Thời Sênh đứng dậy đi đến trước mặt cậu ta.
Cố Trì nghiêng nghiêng người rồi dịch chuyển sang một bên để lại cho Thời Sênh một chỗ trống, “Ngồi.”
Thời Sênh hoàn toàn giống như bị áp lực tâm lý ngồi xuống.
Đáy mắt Cố Trì hình như vừa thoáng qua một nét hài lòng, cậu ta quay đầu lại, đưa ipad ra trước mặt Thời Sênh.
Trờ chơi này có tên gọi là ‘ Sát lục thế giới’, là trò chơi đang hot nhất trong thời gian gần đây.
Cấp của nhân vật hiện giờ đã đổi mới đến một trăm cấp.
Thời Sênh mới đến cấp chín mươi lăm, Cố Trì thì đã đạt cấp cao nhất.
Nhân vật của Cố Trì có tên là Cố Trì, đồ trang bị bình thường, có lẽ chưa từng bỏ tiền mua thiết bị.
Thời Sênh lặng lẽ nhìn Cố Trì chơi điện tử.
Cho nên, bổn cô nương đến đây là để chơi điện tử cùng cậu sao?
Chuyện quái gì thế này.
Thời Sênh lấy điện thoại ra nhìn một lúc, có mấy tin nhắn đến, trong đó có hai tin nhắn của anh Lương, nói với cô hủy bỏ hợp đồng đã ký kết xong.
Tin nhắn còn lại đều là của mấy người nghệ sĩ khác, đều là hỏi việc cô bỏ diễn.
Cố Trì nghiêng đầu nhìn Thời Sênh trả lời tin nhắn, ánh mắt có đôi phần trầm lắng.
Thời Sênh quay đầu, vừa hay nhìn trúng ánh mắt của cậu ta.
Cố Trì lập tức di chuyển tầm nhìn, có một chút hoảng loạn của người vừa bị bắt quả tang.
Cậu ta đặt ipad xuống, đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
Thời Sênh: “…” Thần kinh à!
Lâm Trạch Nam không biết chạy ra bên ngoài gọi ship đồ ăn từ lúc nào, cầm vào phòng túi lớn túi nhỏ.
“Nữ thần, chuyện này thật ngại quá.
Lão đại không thích ra ngoài ăn cơm lắm, cho nên chủ yếu đều mua về đây ăn.”
Lâm Trạch Nam một bên mở hộp đừng thức ăn ra, một bên giải thích cho Thời Sênh.
“Cũng không biết nữ thần thích ăn gì, nên em đã tùy ý chọn một vài món.
Nữ thần nhất định phải thích.”
Lâm Trạch Nam làm ra vẻ thiếu nữ trạng thái không bình thường, tội nghiệp đáng thương liếc nhìn Thời Sênh.
“Tôi không đặc biệt ghét cái gì cả.” Thời Sênh cầm đôi đũa Lâm Trạch Nam đưa cho.
“Lão đại đâu?” Lúc này Lâm Trạch Nam mới nhớ ra lão đại của mình.
Thời Sênh chỉ chỉ về phía phòng ngủ.
Lâm Trạch Nam đi gõ cửa, bên trong mãi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Lâm Trạch Nam đứng trước cửa phòng đủ hơn một phút, cửa phòng mới được kéo ra.
“Ăn cơm thôi lão đại.”
Cố Trì cau cau mày, nhìn thấy Thời Sênh đang ngồi trong phòng ăn, do dự ngập ngừng một lúc mới bước qua đó.
Lâm Trạch Nam giống y hệt như một người quản gia, giúp Cố Trì kéo ghế, sắp xếp bát đũa.
Đợi Lâm Trạch Nam ngồi xuống, Thời Sênh mới tiến đến gần chỗ ngồi cậu ta, hỏi: “Bình thường cậu cũng hầu hạ cậu ta như thế này à?”
“Vâng, đúng vậy.”Lâm Trạch Nam gật đầu.
“Cậu với cậu ta là quan hệ gì, hầu hạ cậu ta đến vậy sao?” Cái thứ này vừa nhìn là biết là con của gia đình giàu có, hơn nữa lại vừa hay ở cái tuổi tính tình kiêu căng tự đại.
Vậy mà