Cuối cùng Diệp Anh cũng được ăn đồ ăn nóng, ngay cả một giọt canh cũng không chừa lại.
Cảnh Chỉ bổ táo cho Thời Sênh ăn.
Người ở trong đội ngũ cũng có phúc lợi, trước đó Hạ Thư mang con mèo biến dị kia về cũng đủ cho bọn họ ăn mấy bữa rồi.
Cảnh Chỉ vốn muốn tới căn cứ Diệu Quang vì hắn nghĩ Thời Sênh có thể đang ở đó, nhưng giờ đã tìm được cô rồi nên hắn cũng không muốn tới đó nữa.
Nhưng mà Thời Sênh lại muốn đi, nữ chính và nam chính đã yêu nhau ở đó.
Cảnh Chỉ gần như là Thời Sênh nói gì nghe nấy.
Cô đã muốn đi, hắn hoàn toàn không phản đối.
Đội ngũ của Cảnh Chỉ cũng không lớn, tổng cộng có mười người.
Ngoại trừ Chúc Phong, những người khác đều gặp và thu nạp ở trên đường.
Những người này hoặc là bị đội ngũ của mình bỏ rơi, có người thì bị thất lạc người nhà, nhưng nói tóm lại sức chiến đấu đều rất khá.
Bọn họ quyết tâm muốn đi theo Cảnh Chỉ, cho nên sau khi Cảnh Chỉ ra quyết định, họ cũng không có ý kiến gì.
“Tiểu Hề, em nhặt được đứa bé này ở đâu thế?” Chúc Phong lê tới bên cạnh Thời Sênh, khoa tay múa chân nói, “Bé thế này… Sao mà nuôi sống được?”
Thằng bé kia thì còn tốt, cũng lớn thế rồi, nhưng con nhóc này mới chỉ bảy, tám tháng thôi chứ mấy?
Dọc đường đi, bọn họ cũng gặp không ít con nít, cho dù có tại bên người thì cũng không sống nổi.
Đứa bé này còn được một thằng nhóc bế theo, không hiểu làm sao mà sống được tới giờ.
“Nếu chết thì đó là do nó không cố gắng.” Thời Sênh thản nhiên nói, “Sống sót thì do mệnh nó lớn.”
Chúc Phong nhìn Thời Sênh với ánh mắt cổ quái.
Hắn cố gắng tìm điểm chung giữa cô gái này với Cảnh Hề trước đây nhưng phát hiện chẳng có điểm nào trùng khớp với nhau.
Cảnh Hề không biết ăn nói sắc bén như vậy.
“Tiểu Hề… Em còn nhớ lúc chúng ta quen nhau không?” Chúc Phong cảm thán, “Không ngờ thế giới này lại biến thành như vậy.”
Loại chuyện bị người nghi ngờ như thế này, Thời Sênh không bao giờ để ý.
Đối với cô mà nói, chỉ cần dùng bạo lực mà có thể giải quyết được vấn đề thì vấn đề đó không có gì khó cả.
Khóe miệng Thời Sênh nổi lên một nụ cười nhẹ, “Anh nhắm mắt lại ngủ một giấc, nói không chừng ngày mai tỉnh lại liền phát hiện những gì mình trải qua hôm nay đều là một giấc mơ.”
Chúc Phong trong lòng nổi lên dự cảm mãnh liệt, Cảnh Hề trước mắt này có điều không đúng.
Cảnh Hề chưa bao giờ nói đùa với ai, càng chưa bao giờ cười với người khác.
Chúc Phong tìm một cái cớ nhẹ nhàng rời đi.
Hắn đi tới sau xe, hỏi Hạ Thư đang dựa vào cửa xe.
“Cảnh thiếu đâu rồi?”
Hạ Thư nhìn hắn nghi hoặc.
Hoang mang, rối loạn cái gì chứ?
Chúc Phong liếc mắt nhìn về phía Thời Sênh một cái, hạ giọng nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Hề không thích hợp, tôi phải nói với Cảnh thiếu.”
Hạ Thư xoay người cũng nhìn về bên đó, trước đây hắn không biết Cảnh Hề nên cũng không biết không thích hợp ở chỗ nào.
“Cảnh thiếu ở bên kia.” Hạ Thư chỉ về một phương hướng.
Cảnh Chỉ đang đứng cùng một người đàn ông, không biết hai người họ đang nói cái gì.
Chúc Phong chờ Cảnh Chỉ quay về, Cảnh Chỉ đang định đi thẳng qua chỗ Thời Sênh thì đã bị Chúc Phong nhanh nhẹn kéo về phía sau xe.
Cảnh Chỉ đối xử với Chúc Phong tốt hơn những người khác một ít, nhưng bỗng nhiên bị kéo như thế, vẻ mặt hắn cũng rất khó coi.
“Cảnh thiếu.” Chúc Phong có chút nghĩ mà sợ, vội vàng buông tay Cảnh Chỉ ra, vừa rồi hắn chỉ hành động theo bản năng mà thôi.
“Có chuyện gì?” Cảnh Chỉ biết nếu không có việc gì thì Chúc Phong cũng sẽ không làm thế này, vì vậy cũng không truy cứu việc hắn lôi kéo mình, chỉ lạnh nhạt hỏi.
Chúc Phong thấy rõ đồ trên tay Cảnh Chỉ, là hai quả táo, vừa rồi không phải hắn đi trao đổi với người đàn ông kia đấy chứ?
“… Cảnh thiếu, tôi cảm thấy…” Chúc Phong nghĩ nghĩ một chút, “Tôi cảm thấy Tiểu Hề có điểm không thích hợp.”
Không gian yên tĩnh lại trong nháy mắt, chỉ có tiếng hít thở của ba người.
Chúc Phong cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, cũng không dám lộn xộn, căng cứng thân mình, bốn phía như có áp lực dần dần ép lại làm cho đáy lòng của hắn dâng lên hoảng hốt.
Cảnh Chỉ yêu chiều Cảnh Hề thế nào hắn