Đúng là nhà giàu, nói đổi là có thể đổi, “Khụ… Không cần đâu, thứ này ăn cũng không no được.”
Tuy rằng ăn ngon nhưng lại không thể no bụng.
“Để em ăn cơm xong có trái cây ăn.” Cảnh Chỉ nói một cách rất đương nhiên.
Nếu là ở trước mạt thế thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng giờ là mạt thế, đồ ăn cực kỳ quý giá, vậy mà còn muốn để dành hoa quả để ăn tráng miệng nữa.
Anh trai quốc dân rồi!
Cuối cùng Thời Sênh không cho Cảnh Chỉ đi đổi đồ ăn, chỉ cần mỗi ngày cô không phải ăn mì ăn liền là cô đã mãn nguyện chết đi được rồi.
Trong đội ngũ có thêm người làm cho rất nhiều người tò mò, nhưng lại sợ Cảnh Chỉ không cho ai tới gần Thời Sênh.
Ai dám tới gần một bước thì cứ chờ Cảnh Chỉ nhìn bằng ánh mắt gϊếŧ người đi.
Bọn họ dừng ở quảng trường một đêm, hôm sau liền rời đi.
Thời Sênh và Diệp An ngồi chung một toa xe.
Trước đây Cảnh Chỉ toàn ngồi xe việt dã nhưng giờ cũng đổi về ngồi ở trong toa xe.
“Chị, chị…” Diệp An ôm Diệp Nhiên, tránh Cảnh Chỉ, rúc lại bên cạnh Thời Sênh, “Chị, chúng ta vẫn đi căn cứ Diệu Quang sao?”
“Ừ.”
“Ồ.”
“Sao con bé vẫn chưa dậy?” Thời Sênh nhìn tới Diệp Nhiên, con nhóc này trước đây luôn dậy rất sớm, sao hôm nay tới giờ rồi mà vẫn chưa dậy?
Diệp An sờ mặt Diệp Nhiên, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt mê man: “Chị… Chị thử sờ xem, có phải Tiểu Nhiên bị sốt rồi không?”
Thời Sênh vươn tay sờ thử một chút.
Sắc mặt Diệp Nhiên bình thường nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất không bình thường.
“Chị?” Diệp An nhìn Thời Sênh lo lắng.
“Có lẽ là sốt rồi…” Thời Sênh cũng không chắc lắm, dù sao cô cũng chưa từng chăm trẻ con bao giờ.
Trước kia cô và Phượng Từ cũng từng nhận nuôi trẻ con, nhưng bọn chúng toàn do người hầu chăm.
“Đưa cho anh xem nào.” Cảnh Chỉ ngồi bên cạnh Thời Sênh, thấy vẻ mặt một lớn một nhỏ đều mê man thì hơi bất đắc dĩ.
Thời Sênh ôm Diệp Nhiên đưa cho hắn, Cảnh Chỉ kiểm tra Diệp Nhiên mộ chút, mày nhíu lại, một hồi lâu sau mới nói: “Khả năng nó đang thức tỉnh dị năng.”
“Cảnh thiếu… Anh nói là con bé này á?” Chúc Phong ngồi ở phía trước lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đó là một đứa trẻ sơ sinh.
Sao có thể thức tỉnh dị năng được?
Hạ Thư cũng nhìn Diệp Nhiên, phụ họa thêm lời của Cảnh Chỉ: “Đúng là sắp thức tỉnh dị năng.”
Chúc Phong: “…” Làm ơn đi, đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh thôi đó, còn không phải một đứa trẻ con nữa.
Diệp An thức tỉnh dị năng vào lúc nào cô không biết, nhưng từ lúc Diệp An đi theo cô, nó không có hiểu hiện gì khác thường cả.
Giờ ngay cả Diệp Nhiên cũng thức tỉnh dị năng.
Sao lại không khoa học như thế chứ?
“Cậu ôm đứa bé đi.” Cảnh Chỉ giao Diệp Nhiên cho Chúc Phong.
Thức tỉnh dị năng là thời kỳ mấu chốt, để Diệp An ôm chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
“A?” Vẻ mặt Chúc Phong như bị táo bón vậy, vì sao muốn hắn mang đứa nhỏ này chứ.
Hắn cũng không phải vú em mà.
Chúc Phong rất muốn từ chối một cách khí phách, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt của Cảnh Chỉ, Chúc Phong liền từ bỏ ý định luôn.
Hắn tiếp nhận Diệp Nhiên một cách không tình nguyện.
Bé tí ti thế này, hắn dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết được.
Diệp An đi tới bên cạnh Chúc Phong, mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào Diệp Nhiên.
Chúc Phong rất buồn bực, đã phải ôm đứa nhỏ giờ lại phải trông cả đứa lớn nữa.
Cảnh thiếu, cậu chắc chắn không phải vì mình không muốn hai đứa trẻ ranh này quấn lấy em gái nhà mình nên mới đưa cho tôi đấy chứ? Cậu cố ý đúng không?
“Trẻ con có thể thức tỉnh dị năng sao?” Thời Sênh cảm thấy như đang nằm mộng.
“Theo lý thuyết là không thể.” Hạ Thư giải thích.
“Nó không bị xác sống cào, nhóm dị năng giả thứ hai đã hoàn toàn thức tỉnh từ một tháng trước.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó là nó đã ăn thứ gì đó làm dị năng thức tỉnh.”
Nhóm dị năng giả đầu tiên đã thức tỉnh từ khi mạt thế vừa bắt đầu.
Có người nói, nhóm đầu tiên là nhóm mạnh nhất.
Cảnh Chỉ và Chúc Phong đều thuộc nhóm dị năng giả đầu tiên.
Một tháng trước, nhóm dị năng giả thứ hai thức tỉnh, năng lực của những người này rõ ràng không lợi hại bằng nhóm đầu tiên.
Ngoại trừ