Câu nói này của người đó đã đánh thức mọi người.
Lúc đó, bọn họ cảm thấy cô sẽ ra tay, nguyên nhân cũng chính bởi vì vụ án này, bởi vì xác định kẻ tình nghi là cô, nên khi nhìn thấy cô đang trói một người khác, chuẩn bị ra tay sát hại, bọn họ sao có thể không ngờ vực được chứ?
Cho nên sự việc này bọn họ không chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Vẫn là do lỗi của cái cô mắc bệnh thần kinh kia!
Đang yên đang lành lại đi trói người, như thế có vui không?
Trói ra vấn đề rồi chứ gì!
Cục trưởng Trương hằm hằm trừng mắt nhìn bọn họ một cái, cả đám người lập tức cúi gằm mặt xuống.
Ở đây, việc nào ra việc nấy, cho dù người tình nghi là một kẻ thần kinh, thế nhưng bọn họ vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nổ súng với cô vậy thì tuyệt đối không được.
…
Lúc Thời Sênh nghe thấy bản thân còn là nghi phạm của một vụ án gϊếŧ người, cô rất sững sờ.
“Anh vừa nói gì cơ?” Cảm giác như bản thân vừa nghe nhầm.
Viên cảnh sát hắng giọng nói, “Ba giờ sáng hôm nay, có một người đến báo án.
Sơn Thủy Thế Kỷ xảy ra một trận hỏa hoạn, nhân viên phòng cháy chữa cháy phát hiện một xác chết trong đám cháy, người chết được xác định là nữ minh tinh Lương Tình.
Trong quá trình cảnh sát thu thập bằng chứng, phát hiện có dấu vân tay của cô ở hiện tường.
Cho nên, cô Liễu, cô có thể nói cho tôi biết một giờ sáng đến ba giờ sáng ngày hôm qua cô đang ở đâu không?”
“Nửa đêm nửa hôm, tất nhiên là ngủ rồi!” Thời Sênh dữ dằn trừng mắt nhìn, “Thế này thì trâu bò quá, bà đây lại có thể cách không để lại dấu vân tay.”
Bản cô nương đến nhà của Lương Tình ở đâu còn không biết, lại còn có thể để lại vân tay sao?
Không đúng, điểm quan trọng là …..
Lương Tình chết rồi!!?
Là một nữ chính thứ nhất, Lương Tình lại có thể chết sao?
Viên cảnh sát: “…” Cái cô Liễu Sênh Ca có bệnh đúng không?
“Khụ khụ… Vậy cô Liễu có chứng chứ không?”
Thời Sênh cổ quái nhìn viên cảnh sát một cái, nổi giận đùng đùng, “Anh ngủ có sắp xếp một người canh chừng anh ngủ không?”
Viên cảnh sát yếu ớt nói: “Tôi có người yêu.”
Không cần sắp xếp người!
“Có người yêu thì giỏi lắm à! Ông đây không có!”
“Cô Liễu, cô đừng kích động.” Viên cảnh sát cho rằng mình đã làm kích động đến Thời Sênh, vội vã động viên.
Vị luật sư xem toàn bộ vở kịch: “…” Không hiểu ông đến đây để làm cái gì?
Cô gái này nhìn có vẻ hùng hùng hổ hổ, cảm giác có gì đó không đáng tin, nhưng những điều nên nói, những điều không nên nói, cô đều nắm rất rõ.
Cho nên ông đến đây rốt cuộc là để làm cái gì?
Viên cảnh sát bị Thời Sênh hỏi quay vòng vòng, vội vàng ra ngoài đổi một người khác vào.
Kết quả người vừa được đổi vào còn chưa hỏi được mấy câu đã bị Thời Sênh làm cho tức giận phải bỏ ra ngoài.
Anh nghiêm túc, cô lại càng nghiêm túc hơn anh, cái gì mà thành thật sẽ được khoan hồng, người ta căn bản là đến để ý còn không thèm để ý.
Cuối cùng chỉ đành để cục trưởng Trương đính thân ra mặt.
Cục trưởng Trưởng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, lật lật mấy trang giấy viên cảnh sát lúc trước viết, ông mới ngẩng đầu dậy, tự giới thiệu bản thân trước.
Thời Sênh liếc nhìn ông ta mấy cái, không hé răng nói nửa lời.
Cục trưởng Trương cũng không để ý, có kiểu người nào mà ông chưa từng gặp? Cô gái trẻ này, chẳng lẽ ông không đối phó được à?
“Cô Liễu, cô nói là khoảng thời gian từ một giờ đến ba giờ sáng cô đang ngủ đúng không?”
Câu hỏi đã hỏi rồi lại còn phải hỏi lại, thần kinh! Lẽ nào hỏi lại một lần nữa ông đây sẽ phản cung sao?
“Không có, tôi đang ngắm sao.”
[…] Lại còn nói là không phản cung nữa à?
“Cô Liễu, đây là cục cảnh sát, xin hãy điều chỉnh nghiêm túc thái độ của cô.” Cục trưởng Trương sầm mặt xuống, từ lúc nãy đến giờ, cô đã sửa lời cung mấy lần rồi?
“Ồ, vậy ông giải quyết việc kia trước sau đó chúng ta cùng nói chuyện về vụ việc gϊếŧ người.” Thời Sênh bình tĩnh nói.
Cái đám thiểu năng đó suýt chút nữa đã bắn chết bản cô nương!!!
Lại còn dám lấy vụ án mạng ra đánh lừa bản cô nương, coi bản cô nương đây là một đứa ngu à?
Cục trưởng Trương: “…” Cô gái này có chút bình tĩnh thái quá.
Ông lấy tay che miệng, ho một tiếng, “Việc này đúng là phía cảnh sát chúng tôi sai, sẽ cho cô Liễumột câu trả lời thích đáng.”
Thời Sênh xua xua tay, “Đừng nói những lời thừa thãi, bảo bọn họ bồi thường những thứ hư hỏng trong nhà tôi, và bồi thường cả tinh thần nữa, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa án.”
Cục trưởng Trương: “…” Em gái à, em thật biết nói chuyện đấy.
Biết nói chuyện cái mông ấy!
Vừa rồi phía biệt thự đó gửi chuyển thông tin về, chính là những đồ vật trong nhà cô, tiền lương một năm của đám người bọn họ cũng mua không nổi một thứ.
“Đây…”
“Sao nào, chú cảnh sát lại còn muốn quỵt nợ à?