Chuyên gia tâm lý rất nhanh đã có mặt, thế nhưng đến cùng vị chuyên gia tâm lý này còn có một người nữa.
Mới bắt đầu cục trưởng Trương không hề phản ứng lại bọn họ đang nói đến ai, mãi sau mới phản ứng lại, “Cậu nói Mộ Bạch? Cái người nhà Mộ gia sao?”
“Vâng vâng, chính là hắn.” Viên cảnh sát của khuôn mặt sùng bái, “Không ngờ tôi có thể gặp được người thật, thực sự hạnh phúc quá đi mất.
Ngày trước khi tôi còn đi học đã nghe qua sự tích của anh ấy, trước giờ vẫn lấy anh ấy làm thần tượng.
Đáng tiếc sau này anh ấy không làm trong hệ thống công an.”
Mộ Bạch là ai?
Cái tên Một Bạch này, ở khắp các học viện cảnh sát lớn thực sự là một tên tuổi vang dội, đến những người già như bọn họ nghe thấy cái tên này cũng rất quen thuộc.
Năm mới mười lăm tuổi, Mộ Bạch đã phá được vụ án gϊếŧ người chặt xác liên hoàn, mười bảy tuổi vào học tại Học viện Cảnh sát, sau đó liên tiếp nhận liên tục những vụ án nghiêm trọng hơn.
Tỷ lệ chính xác rất cao đạt đến một trăm phần trăm, vầng sáng thiên tài chiếu rọi những đôi mắt mù lòa, tầm nhìn hạn hẹp của vô số người.
Khi đó rất nhiều người đều tranh giành có được Mộ Bạch.
Thế nhưng Mộ Bạch trái lại không ra nhập vào hệ thống công an, rất nhanh sau đó liền đi du học ở nước ngoài.
Kể từ đó không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào, chỉ có truyền thuyết của hắn thì vẫn còn tồn tại.
Bây giờ vị thiên tài này lại xuất hiện ở cục cảnh sát của bọn họ.
Trời sắp đổ mưa đỏ sao?
Mộ Bạch đứng giữa sự quan sát của người trong cục cảnh sát.
Phía sau hắn còn có một người đàn ông trung niên đi theo.
Nếu như Thời Sênh có mặt ở đây nhất định có thể nhận ra, người này chính là người đã ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong buổi bán đấu giá hôm đó, đồng thời cũng là ông chú kỳ cục bám đuôi cô.
“Đẹp trai quá!”
“Đẹp trai nhiều hơn cả tấm ảnh dán trên bảng những người nổi tiếng của trường.
Nghe nói nhà hắn rất giàu, không biết có phải thật không.”
“Việc này là thật đấy, tôi học cùng khóa với hắn.
Lúc đó nhà trường đều hạn chế bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào.
Kết quả là Mộ gia đã quyên góp cho nhà trường một tòa nhà thực nghiệm mô phỏng án mạng.
Hắn liền có thể tự ý lái xe đi học.
Hơn nữa phần lớn thời gian hắn đều không có mặt ở trường.”
Mọi người ồ lên, nếu như việc này do người cảnh sát bình thường làm, chắc chắn đã sớm bị khai trừ rồi.
“… Đương nhiên, quan trọng vẫn là hắn rất lợi hại.
Cho dù có không đến trường thì kết quả huấn luyện và học tập của hắn mãi mãi dẫn đầu, khoảng cách với người đứng thứ hai còn dài hơn cả một con đường.” Nếu như hắn không có bản lĩnh thì cho dù có quyên góp bao nhiêu tiền, nhà trường cũng sẽ không đồng ý.
Điểm này mọi người ai nấy đều công nhận, bọn họ đều là bước ra từ trường đại học.
Khi mọi người đã quan sát được kha khá thì cục trưởng Trương mời Mộ Bạch vào phòng làm việc.
“Mộ tiên sinh, không biết lần này anh đến là có chuyện gì?” Cục trưởng Trương quan sát một lượt người đàn ông từng là thiên tài vang danh.
Lúc này nhìn hắn vẫn là ánh sáng làm người ta lóa mắt, là một người đứng trên đỉnh cao.
Có một số người chính là như vậy, rõ ràng là đã có xuất thân tốt đẹp lại vẫn còn khiến người khác kinh ngạc về tài hoa.
…
“Cô có thể đi rồi, nhưng mà không được tùy ý rời khỏi thành phố này, bất cứ lúc nào chờ lệnh gọi đến.
Thời Sênh đang nghịch điện thoại của một viên cảnh sát nào đó, đột nhiên nghe thấy mỗi một câu như vậy, kỳ lạ ngẩng đầu, “Tôi không phải là tội phạm tình nghi sao? Sao các người lại nỡ thả tôi đi vậy? Tôi chạy mất thì làm thế nào?”
Viên cảnh sát chuyển lời: “…” Thật sự cảm ơn cô đã thay chúng tôi nghĩ chu toàn như vậy.
Thời Sênh từ phòng thẩm vấn bước ra ngoài, Hàn Hiểu lập tức chạy đến đón, “Liễu tổng, có thể ra ngoài rồi.”
Thời Sênh ở trong đó bao lâu, Hàn Hiểu ở ngoài này đợi bấy lâu.
May mà… may mà không có chuyện gì.
Thời Sênh rời khỏi cục cảnh sát, trong lòng vẫn còn cảm thấy kỳ lạ.
Đến khi cô ra khỏi cục cảnh sát mới nhớ đến gã đàn ông mặc vest trước đó, “Cái gã đàn ông mặc vest đâu?”
“Được một người đón đi rồi.
Tôi nhìn thấy hắn lên một chiếc Bentley.
Tôi có ghi lại biển số xe rồi.”
Thời Sềnh cầm mẩu giấy có ghi biển số xe mà Hàn Hiểu đưa, quay người trở vào cục cảnh sát.
Người trong cục cảnh sát nhìn thấy một người thần kinh vừa tiễn được ra ngoài lại trở lại, toàn bộ như đối diện với một kẻ địch hùng mạnh.
Bọn họ đã nghèo đến phải cạp đất ăn rồi, không muốn đến đất cũng không có mà cạp nữa.
Thời Sênh túm lấy một viên cảnh sát, bảo hắn kiểm tra giúp biển số xe của chiếc xe này, viên cảnh sát cả khuôn mặt khóc thương thảm thiết, “Việc này không đúng quy tắc.”
Mặc dù nói là vậy thế nhưng viên cảnh sát vẫn kiểm tra giúp Thời Sênh.
Chiếc xe được đăng ký dưới tên của một người đàn ông tên Lý Công, là ông tổng của một công ty.
Lý Công? Lập Công? Cái tên này rất độc.
Lý Công trên có bố