“Cô… cô còn chưa ngủ?” Kinh Huyền đưa tờ giấy viết xong tới trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh đứng bên giường, khom người nhìn thẳng vào Kinh Huyền, “Ngủ cùng anh cơ!”
Kinh Huyền ngây ra nhìn cô.
Thời Sênh cười, “Đùa anh đó.”
Thời Sênh đắp chăn cho anh xong, quay người đi tới chiếc bàn bên cạnh.
Kinh Huyền đưa tay sờ sờ ngực, đập nhanh quá!
Đèn phòng bị cô tắt rồi, chỉ có chỗ chiếc bàn có ánh sáng, Kinh Huyền kéo chăn xuống, nhìn trộm cô.
Cả người cô đều bị ánh sáng dịu dàng bao trùm, giống như vật sáng, xua tan bóng tối và cô đơn xung quanh.
Cô ấy đều tốt như vậy với tất cả mọi người sao?
Kinh Huyền không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong mơ anh lại trở về nơi lần đầu gặp cô.
…
Kinh Huyền hồi phục rất tốt, chỉ là vẫn không thể lên tiếng, bác sĩ nói dây thanh của hắn bị tổn thương, muốn hồi phục rất khó.
Kinh Huyền không để ý lắm điều này, hắn còn có thể viết.
“Anh đang nhìn gì?” Thời Sênh thấy Kinh Huyền nhìn chằm chằm vào gương cả nửa ngày, hiếu kỳ đi tới.
Kinh Huyền chỉ chỉ vào gương, thần sực có chút không vui, cầm điện thoại Thời Sênh cho, đánh chữ, “Vì sao tôi là bộ dạng này? “
“Anh vốn chính là như vậy.” Thời Sênh ngó ngó gương, không có gì không đúng.
Ngón tay Kinh Huyền rất nhanh trượt trên màn hình, “Như vậy trông tôi trẻ con quá.”
Hắn ở thế giới đó rõ ràng không phải như vậy.
Nhưng ở đây, lại giống như học sinh trung học.
“Nhỏ chút cũng tốt.” Thời Sênh nghiêm túc gật đầu.
Kinh Huyền nhìn trừng trừng cô ấy.
“Haiz… anh nhìn em đi, như vậy chúng ta mới xứng, không thì có người nói anh trâu già thích gặm cỏ non.” Thời Sênh vỗ vỗ mặt của mình.
Cơ thể này của cô trông cũng vô cùng trẻ con.
Kinh Huyền đột nhiên đỏ mặt, “…” Sao mà tùy tiện nói thế nào, cô cũng có thể nói một cách thiếu nghiêm túc như vậy.
Kinh Huyền quay đầu nhìn người trong gương, môi đỏ răng trắng, ánh mắt long lanh, thật sự quá trẻ!
Kinh Huyền che gương lại, hắn không muốn nhìn thấy mình như vậy.
Thời Sênh thấy hành động trẻ con của hắn mà khóc cười không được, cuối cùng vẫn là bỏ tất cả gương trong phòng.
“Ra ngoài mua quần áo.” Thời Sênh kéo Kinh Huyền đi ra ngoài, “Tiện ăn cơm.”
Kinh Huyền: “…” Tiện ăn cơm mới là trọng điểm phải không?
Khi dạo phố, Kinh Huyền bị nhét một đống quần áo, từ áo khoác, quần, tới áσ ɭóŧ bên trong, thậm chí qυầи ɭóŧ, cô ấy đều mua cho hắn.
“Cậu em, chị cậu đối xử với cậu thật tốt.” Người bán hàng giúp hắn lấy quần áo bịt miệng chế nhạo.
Kinh Huyền nhìn sang bên khác, cô đang không ngừng vứt quần áo vào trong tay người máy bên cạnh.
“Cô ấy không phải chị tôi.” Kinh Huyền đáp một tiếng, không đợi người bán hàng tiếp tục hỏi, đã đi vào phòng thay đồ.
Kinh Huyền thay một bộ đi ra.
“Woa!” Người bán hàng kêu lên ngạc nhiên, mặt mày toàn là ánh sáng mẫu tính, “Đáng yêu quá!”
Nói rồi cô ta muốn véo mặt Kinh Huyền.
Kinh Huyền khẽ nhíu mày, hắn không thích bị người ta đụng vào, nhưng hắn lại không ghét Thời Sênh đụng chạm.
Người bán hàng không chú ý tới sự không vui trên mặt Kinh Huyền, vẫn đang mê đắm.
Phía sau Kinh Huyền chính là phòng thay đồ, hắn chỉ có thể lùi vào bên trong.
Nhìn thấy người bán hàng sắp sờ tới hắn, Thời Sênh đột nhiên lùi về sau, cười mỉm, “Bà chị, anh ấy không thích chị chạm vào đâu.”
Người bán hàng chớp mắt, trên mặt còn hơi đỏ, khom người xin lỗi, “Ngại quá ngại quá, cậu ấy thật sự quá đáng yêu.
Tôi không nhịn được.”
“Ừm, thực sự rất đáng yêu.”
“Đúng thế, đúng thế! Nếu tôi có một cậu em trai đáng yêu như vậy, thì hạnh phúc biết bao! blablabla…”
Kinh Huyền vịn vào cửa phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào Thời Sênh kháng nghị, lại dám nói hắn đáng yêu.
Đàn ông không thể nói đáng yêu.
Thời Sênh bảo người bán hàng đi thanh toán.
Lúc này cô ta mới dừng lải nhải, Thời Sênh lên trước kéo Kinh Huyền ra khỏi phòng thay đồ, cắt mác trên quần áo cho hắn.
Kinh Huyền cúi đầu đánh chữ, “Có thể đừng nói tôi đáng yêu không? “
Thời Sênh cầm điện thoại nhét thẳng vào túi hắn, “Được, không nói đáng yêu.”
Kinh Huyền muốn sờ điện thoại, lại bị Thời Sênh kéo tay, cuối cùng chỉ có thể vứt bỏ.
Mua