Nhạc Cẩn cho rằng mình bị những người đó tìm được, nhưng khi cô ta tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở bệnh viện.
Bác sĩ đi tới đi lui bên cạnh.
Nhạc Cẩn đau đầu, cô ấy đỡ đầu, khó khăn hỏi: “Sao tôi lại ở đây? “
“Ồ, là cô Hoa đưa cháu tới đây.” Bác sĩ không ngẩng đầu lên trả lời, “Cháu giờ cảm thấy thế nào? “
Cô Hoa? Cô ấy quen không?
“Đau đầu.”
“Bị đập vào đầu, nhưng không có gì đáng ngại.
Có điều sức khỏe của cháu rất yếu.
Khi cháu được đưa tới trên người còn mặc áo bệnh nhân, cháu là ở bệnh viện nào? Người nhà của cháu đâu? “
Bác sĩ liên tiếp hỏi khiến sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, cô ấy ở bệnh viện, người của Lương Bỉnh sớm muộn cũng sẽ tìm được cô.
Lương Bỉnh điên rồi.
Cô ấy phải trốn!
Nhạc Cẩn nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một vòng, cuối cùng bảo bác sĩ giúp cô ấy gọi một cuộc điện thoại.
Thời gian bây giờ đã trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy cũng không biết điện thoại này còn có thể gọi được không.
Rất may mắn, điện thoại của bác sĩ gọi được rồi.
……
Lâm Hàn Vũ vội tới bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh bảo vệ Kinh Huyền từ bệnh viện đi ra.
Lúc này người ra vào bệnh viện hơi nhiều, cô bảo vệ người đó như châu báu, không để bất cứ ai tiếp xúc với hắn.
Thiếu niên này rất xinh, giống như sản phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ trong tủ kính.
Lâm Hàn Vũ nhìn cô ấy bảo vệ Kinh Huyền lên xe, trên mặt mang theo ý cười, không phải cười khách sáo hay miễn cưỡng như với hắn, là một loại cười từ nội tâm.
Lâm Hàn Vũ hít sâu một hơi, bước nhanh vào bệnh viện, đi thẳng vào thang máy đông nghịt.
Trong không gian chật hẹp, hắn mới cảm thấy mình sắp thở không ra hơi.
Khi ra khỏi thang máy, Lâm Hàn Vũ thu liễm lại cảm xúc, hắn nhanh chóng tìm tới phòng bệnh.
“Anh Hàn Vũ.” Khi Nhạc Cẩn nhìn thấy Lâm Hàn Vũ, trái tim nơm nớp mới thả lỏng ra.
Khi vừa nhận được điện thoại, Lâm Hàn Vũ có chút không thể tin nổi, “Tiểu Cẩn, e về nước khi nào? Sao vào bệnh viện rồi?”
Nhạc Cẩn đột nhiên ngây ra.
Cô ấy chưa từng ra nước ngoài, vì sao anh Hàn Vũ lại nói cô ấy xuất ngoại?
Trong đầu Nhạc Cẩn xoay như chong chóng, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Lương Bỉnh…
Là tên điên Lương Bỉnh đó.
Nhạc Cẩn nắm tay Lâm Hàn Vũ, “Anh Hàn Vũ, mau đưa em rời khỏi đây.”
“Tiểu Cẩn? “ Lâm Hàn Vũ ngẩn ra nhìn Nhạc Cẩn, thế là thế nào?
Anh em họ Lâm dù không có quan hệ tốt với Lương Bỉnh, nhưng em gái Nhạc Cẩn này, họ cũng không ghét bỏ.
Dưới sự yêu cầu nôn nóng của Nhạc Cẩn, Lâm Hàn Vũ giúp Nhạc Cẩn làm thủ tục xuất viện, đưa cô ấy về biệt thự của họ Lâm.
Về tới biệt thự, Nhạc Cẩn mới khóc lóc kể lại cảnh ngộ của cô.
Có khoảng thời gian, Lương Bỉnh giống như bị điên vậy, Lương Bỉnh không biết đã cho cô ăn gì, cô liền không tỉnh lại nữa.
Sau này vào trong trò chơi, cô giống như Kinh Huyền bị mất đi ký ức, chỉ nhớ tên của mình.
Đợi khi cô tỉnh lại, bản thân đã ở trong một phòng thí nghiệm.
Khi cô tỉnh lại, ký ức bị mất đi lập tức hồi phục.
Cô biết mình biến thành bộ dạng này, đều có liên quan tới Lương Bỉnh.
Lương Bỉnh có một loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu với Nhạc Cẩn.
Việc này từ rất sớm trước đó cô đã biết.
Cho nên cô cố ý giữ khoảng cách với hắn, nhưng không ngờ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, khiến Lương Bỉnh đối với cô như vậy.
Sau khi cô tỉnh lại, giả vờ mình mất trí nhớ, nghe theo sai bảo của Lương Bỉnh, cuối cùng cầu khẩn Lương Bỉnh đưa mình ra ngoài, sau đó liền chạy trốn.
“Tên điên Lương Bỉnh này.” Lâm Hàn Vũ nghe xong vô cùng tức giận, “Lại làm vậy với em, sao hắn ra tay được chứ?”
Lâm Hàn Vũ nén giận, an ủi Nhạc Cẩn, “Tiểu Cẩn, em yên tâm.
Anh trai anh đã chuẩn bị khởi tố Lương Bỉnh, có lẽ vài ngày nữa sẽ có tin tức.”
Lâm Hàn Thư hiện ở trong phòng thí nghiệm họ bỏ lúc đầu.
Máy chủ game hiện giờ là một loại máy chủ hắn chưa từng gặp.
Căn cứ theo tài liệu hắn điều tra được, loại máy chủ này không chỉ kết nối được trò chơi, còn kết nối tới một công ty bán khoang điều dưỡng cho bệnh viện.
Chức năng của khoang điều dưỡng rất nhiều, cứ coi như người bình thường cũng có thể dùng.
Có người vì không đủ thời gian, sẽ lợi dụng khoang điều dưỡng để nghỉ ngơi, nhưng vì sao khoang điều dưỡng lại có thể kết nối tới máy chủ game?
Càng điều tra tiếp, càng cảm thấy kinh ngạc, cho