Triệu Toàn Thắng dẫn Triệu Tiểu Cương chán nản rời đi.
Hắn ta không chọc vào người phụ nữ này được.
Có những người khi đã điên lên, thì không còn chút nhân tính nào.
Trong mắt Triệu Toàn Thắng, Thời Sênh là một người như vậy.
Hiệu trưởng sững sờ nhìn Hứa Thiểm Thiểm và Thời Sênh còn ở lại.
Làm hiệu trưởng bao nhiêu năm nay, tự nhiên lúc này ông lại không biết nói gì cả.
Thời Sênh nhìn hiệu trưởng, “Sao, vẫn muốn phạt tôi?”
Hiệu trưởng: “…” Phạt cái con khỉ ấy!
Quan trọng là phạt thì có ích gì.
“E hèm, học trò Triệu đã không truy cứu, vậy chuyện này coi như cho qua.” Hiệu trưởng nói năng khô khốc.
Thời Sênh mặt lạnh lùng: “Lúc nãy tôi nói xin lỗi trước mặt toàn trường không phải là nói đùa đâu.
Hứa Thiểm Thiểm là người mà cậu ta có thể bắt nạt sao?”
Hiệu trưởng: “…” Cho cô cái cột cô còn muốn bò lên trời hả?
Vừa phải thôi là được rồi, có hiểu không hả?
“Cô Nhan…”
Thời Sênh khoát tay với hiệu trưởng, tỏ ý bảo ông đừng nói nữa, dắt Hứa Thiểm Thiểm nghênh ngang bước ra khỏi văn phòng.
…
Triệu Toàn Thắng không dám giở trò gì, mau chóng đem giấy tờ đến.
Có lẽ sau khi về nhà, Triệu Tiểu Cương bị trách mắng nên mặc dù vẫn không tự nguyện nhưng vẫn xin lỗi Hứa Thiểm Thiểm trước toàn trường.
Ở trường, nó bắt nạt không ít bạn, đến lúc bị người ta xử lý, không ít học sinh vỗ tay vui mừng.
Càng nhiều người tò mò với người chị bí ẩn của Hứa Thiểm Thiểm hơn.
Lại có thể khiến Triệu Tiểu Cương phải cúi đầu, vậy chắc chắn phải lợi hại hơn Triệu Tiểu Cương.
Học sinh là một đoàn thể nhỏ, sau khi chuyện đó xảy ra, các bạn bên cạnh Hứa Thiểm Thiểm trở nên đông hơn, không cần biết mục đích ban đầu là gì, nhưng trong một thời gian sau đó, Hứa Thiểm Thiểm có những người bạn của riêng mình.
…
Thời Sênh không biết Thượng Quan Cửu trốn ở đâu, vừa phấn khích lại vừa buồn bực.
Phấn khích là vì cuối cùng cũng có người không đần độn, có thể chơi với cô những mấy ván.
Buồn bực là vì không ngờ đến bây giờ cô vẫn chưa tiếp cận được với Phượng Từ.
Nam nữ chính cũng không biết đang làm gì gần đây, lâu rồi không thấy bọn họ nhảy ra.
Lẽ nào là vì những chuyện xảy ra gần đây làm bọn họ sợ rồi?
Không đến nỗi chứ?
“Ting.”
Máy tính của Thời Sênh bỗng hiển thị một email, Thời Sênh thu lại suy nghĩ, mở email ra.
Đọc email xong, hai mép Thời Sênh từ từ nhếch lên, nam nữ chính không làm gì thì không gọi là nam nữ chính.
Hai người này sắp đính hôn rồi.
Và bước ngoặt lớn nhất của bọn họ là vào lúc đính hôn.
Nữ chính rời đi ngay trước bữa tiệc mừng là vì phát hiện ra một điều rất cẩu huyết, nam chính là con trai của kẻ thù gϊếŧ cha cô ta.
Nữ chính làm sao có thể chấp nhận được bản thân mình lại yêu con trai của kẻ thù gϊếŧ cha?
Thế nên bỏ chạy.
Để nam chính một mình đối diện với sự nhạo báng và đoán già đoán non của bao nhiêu người.
Sau đó là các kiểu ngược đãi, đến mức Thời Sênh nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Thời gian đính hôn là thứ 4 tuần sau.
Là mẹ kế, Thời Sênh đương nhiên phải tới tham dự.
Mặc dù cô không được mời, nhưng cô quay về, ai dám chặn lại?
Những người trong nhà lớn từ chối gặp Thời Sênh, bọn họ không hề muốn nhìn thấy cô.
Lãnh Viêm biết tin, ra lệnh ngay cho người bắt cô lại, kết quả tất nhiên là không ai bắt được, còn bị đánh cho thảm đến mức không nhận ra cha mẹ đẻ được nữa.
“Nhan Miên, rốt cuộc thì cô muốn gì?” Lãnh Viêm tức đến hộc máu.
Thời Sênh chậm rãi thu kiếm lại, “Con trai, dì vừa về con đã muốn bắt dì.
Con đối xử như thế với bề trên đấy à?”
“Cô đáng chết.” Nỗi căm hận cuộn trào trong mắt Lãnh Viêm, dường như chỉ một giây nữa thôi là trào ra.
Thời Sênh rất ham học hỏi, hỏi lại: “Hả? Sao dì lại đáng chết?”
Lãnh Viêm chỉ trợn trừng mắt nhìn cô, không nói gì cả.
Nếu như ánh mắt có thể đâm chết người, thì không biết Thời Sênh đã chết bao nhiêu lần rồi.
Không khí im lặng khoảng 1 phút, Lãnh Viêm bỗng nhiên cười lạnh nhạt, “Cô đã muốn quay về rồi, vậy vào đi.”
Thời Sênh nhướn mày, nam chính có ý đồ quỷ quái gì đây?
Hắn lại tốt bụng thả cho mình vào thế hả?
Ông đây đã chuẩn bị sẵn sàng đánh vào rồi, kết quả hắn lại làm một câu, vào đi?
Nam chính đại nhân, nước cờ của ngươi không đúng rồi!
Xin các người đừng có nhảy loạn kịch bản, bản cô nương rất sợ.
Lãnh Viêm không ở lại, nói xong câu đó rồi rời đi.
Thời Sênh dõi theo