Nhà lớn rất nhộn nhịp, nhưng căn biệt thự mà Thời Sênh ở lại rất lạnh lẽo.
Đến tối, nó lại càng trở nên âm u.
Thời Sênh là người không sợ trời không sợ đất, trời vừa tối đã lên giường nằm.
Ngủ đến nửa đêm, cô nghe thấy tiếng người khóc lóc ở đâu đó, Thời Sênh ngồi bật dậy, ánh mắt quét qua cả căn phòng, rồi dừng lại ở cửa.
“Hu hu hu.”
Âm thanh rất nhỏ, nếu tiếng gió thổi to chút nữa thì sẽ không nghe thấy.
Lãnh Viêm định dọa ma cô thật à?
Ôi trời ơi, con trai ta lợi hại nha.
Thời Sênh trở mình xuống giường, mở cửa đi ra, bên ngoài hành lang rất tối, cô lần theo tiếng khóc, đi xuống dưới, rồi dừng lại ở một căn phòng dưới tầng một.
Cô ghé tai nghe một lúc, chắc chắn âm thanh vọng ra từ bên trong.
Thời Sênh nhìn căn phòng, hôm nay lúc cô đi vào, ở đây vốn không có cửa.
Thời Sênh đưa tay ra vặn cửa, không ngờ cửa phòng lại không khóa, dễ dàng mở ra.
Trong phòng không có đồ gì cả, một nửa căn phòng dùng hàng rào sắt ngăn cách, trên hàng rào có ánh sáng mờ, phản chiếu một bóng người gầy nhỏ.
Thời Sênh: “…” Nam chính cũng chơi trò này à?
Thời Sênh quờ quạng bức tường bên cạnh, sờ thấy công tắc, liến ấn một phát.
Cả căn phòng đột nhiên sáng lên.
Người dựa vào lan can sắt khẽ kêu lên một tiếng, rồi rụt người lại, co vào góc tường.
Thời Sênh đứng ở cửa một lúc, không hề vội vàng đi vào mà ngẩng đầu xem xét trần nhà và bốn phía xung quanh.
Bốn góc phòng đều có camera giám sát, Thời Sênh nhìn vào camera mỉm cười rồi nhanh chóng ấn tắt đèn.
Căn phòng vang lên tiếng nổ lốp bốp, màn hình giám sát bên chỗ Lãnh Viêm liền tối đen lại trong chớp mắt.
Lãnh Viêm đứng phắt lên, “Khởi động công tắc.”
Những người đứng bên cạnh vội vàng lóng ngóng khởi động công tắc.
Sau khi công tắc đã được khởi động lại, đèn hiển thị vẫn không sáng, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cầu dao bị phá hỏng rồi.
“Viêm thiếu…”
Lãnh Viêm tức đến mức giáng ngay cho người đứng gần hắn một bạt tai, “Không phải các người nói không có chút rủi ro nào sao?”
Người đó ôm lấy mặt, cúi đầu không dám nói gì, bọn họ nói không chút rủi ro nào là trong trường hợp người bình thường.
Còn người phụ nữ này, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường.
Nhưng bọn họ cũng không dám cãi lại, chỉ có thể chịu đựng cơn cuồng nộ của Lãnh Viêm.
Lãnh Viêm bước những bước lớn rời khỏi phòng, những người còn lại nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo hắn.
…
Thời Sênh chắc chắn rằng tất cả các camera đều đã hỏng hết mới bật điện lên.
Đèn từ từ sáng, rồi lại từ từ tắt, trong phòng vẫn là một màn đen tối.
Thời Sênh rút điện thoại ra soi, chiếu vào hàng rào sắt trong phòng.
Người ngồi ở hàng rào ôm lấy đầu, run lên bần bật, trong miệng phát ra những tiếng thút thít sụt sùi, bộ dạng bị dọa sợ chết khϊếp.
Thời Sênh mở cánh cửa sắt đã bị khóa ra bước vào, dò hỏi: “Trần Ngọc?”
Người phụ nữ đó rùng mình, có lẽ là nghe thấy một giọng nói không giống mọi lần, bà ta ngẩng đầu lên.
Nói thật, Thời Sênh bị khuôn mặt đó dọa cho hãi hùng, những vết thương đan chéo ngang dọc, có cái đã thành sẹo, có vết vẫn còn mới, rỉ mủ, nhìn rất kinh tởm.
Nếu như không phải Thời Sênh từng nhìn thấy trang sức trên cổ tay bà ta trong bức anh chụp chung với hàng xóm thì cô tuyệt đối không thể nhận ra đó là Trần Ngọc.
Đôi mắt Trần Ngọc sưng tấy, bên trong đục ngầu, nhưng khi nhìn rõ Thời Sênh, đáy mắt bà ta đột nhiên lóe lên một cảm xúc rực lửa: “Miên Miên… Miên Miên.”
Bà ta chống người đứng dậy, miệng không ngừng lặp lại từ đó, khuôn mặt cắt ngang cắt dọc có chút dị dạng, nước mắt cứ thế tuôn rơi, bà ta đưa tay về phía Thời Sênh: “Miên Miên, Miên Miên của mẹ.”
Thời Sênh: “…” Đây là tình tiết gì vậy?
Không hiểu nổi màn diễn hiện tại.
Trần Ngọc đã nắm lấy cánh tay của Thời Sênh, bàn tay bà ta rất mềm mại, có chút lạnh, men theo cánh tay sờ lên khuôn mặt Thời Sênh.
Thời Sênh né tranh theo bản năng.
“Miên Miên, mẹ là mẹ của con.” Trần Ngọc nức nở khiến giọng nói không thành tiếng, “Mẹ là mẹ con, con nhìn mẹ đi.”
Không ngờ bà ta lại vẫn được gặp con gái mình.
Trần Ngọc cảm thấy những cực hình phải chịu đựng trước đây không còn là gì cả, bà ta đã gặp được đứa con gái duy nhất của mình rồi.
Dường như đột ngột nghĩ ra điều gì đó, bà ta quay phắt đầu đi, “Đừng nhìn, đừng nhìn, mặt mũi mẹ bây giờ quá xấu.”
Thời Sênh: “…” Ý gì đây ta?
Nhan Miên là con gái của Trần Ngọc?
Kịch bản cẩu huyết này, bản cô nương cho điểm tuyệt đối.
Thời Sênh đưa Trần Ngọc lên trên lầu, tiện tay dán bùa lên cửa ra