“Rốt cuộc con là con của ai?” Thời Sênh khá quan tâm đến điều này.
Dựa vào tình tiết cẩu huyết, có 50% cô là con của tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu kia.
Cha đẻ là tên biếи ŧɦái đó, Thời Sênh nhất định từ chối.
Nhan Ngọc nức nở, “Con không có quan hệ gì với Thượng Quan Cửu cả, con không phải là con của mẹ với hắn.
”
Năm đó Nhan Ngọc thực sự đã có thai, nhưng trong lúc lẩn trốn Thượng Quan Cửu, xảy ra biến cố ngoài mong đợi, đứa bé trong bụng không giữ được.
Nhan Ngọc kết hôn sau đó một năm mới sinh Nhan Miên.
Không phải thì tốt rồi.
Nếu mà là thật, thì có lẽ cô phải gϊếŧ cha mất.
“Lãnh Viêm có thù hằn gì với mẹ?” Thượng Quan Cửu bắt cô có thể vì ngoại hình của cô, cũng có thể vì biết rằng cô là con của Nhan Ngọc.
Còn Lãnh Viêm thì sao?
Có thù hằn gì với Nhan Ngọc, mà tự nhiên lại bắt bà ấy về đây.
Nhan Ngọc nhún vai, “Lãnh Viêm nghĩ rằng mẹ hại chết mẹ nó.
”
Thời Sênh: “…” Được lắm, lại thêm một tình tiết cẩu huyết.
Thế giới này chuyên rải cẩu huyết nhỉ?
Năm đó, sau khi Lãnh Diệu Thiên cứu Nhan Ngọc, tình trạng tinh thần của bà ta rất không ổn, Lãnh Diệu Thiên thường xuyên dành thời gian ở cạnh bà ta.
Mẹ của Lãnh Viêm bị bệnh tim, năm đó vào đúng dịp Tết, mẹ Lãnh Viêm đưa hắn về nhà ngoại chúc Tết, nhưng trên đường gặp phải kẻ thù của Lãnh Diệu Thiên, hắn liền đâm lật ngửa xe của hai mẹ con.
Mẹ của Lãnh Viêm không được cấp cứu kịp thời nên đã qua đời.
Không biết vì sao Lãnh Viêm biết đến Nhan Ngọc, rồi từ đó về sau luôn hận bà ta, cho rằng vì Nhan Ngọc nên mẹ hắn mới phải chết.
Khi Lãnh Diệu Thiên còn sống, Lãnh Viêm không dám làm gì cả.
Lãnh Diệu Thiên chết rồi, đã bố trí sắn lối thoát cho Nhan Ngọc, Lãnh Viêm vẫn luôn không tìm được bà ta.
Sau đó có lẽ vì biết rằng Nhan Miên là con gái của Nhan Ngọc, nên liền đem nỗi hận ấy đổ lên đầu Nhan Miên.
Thời Sênh hoàn toàn không biết nên nói gì.
Mẹ của Lãnh Viêm vô tội đúng không? Vô tội.
Nhưng Nhan Ngọc có sai không? Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, có thể Nhan Ngọc đã sai, sai ở chỗ, bà ta không nên còn sống.
Bởi vì bà ta mà đem tại họa đến cho một người đàn ông yêu thương bà ta thắm thiết, đem lại cho con cái một tuổi thơ bất hạnh.
Bởi vì bà ta, mà gián tiếp dẫn đến cái chết của một người phụ nữ khác.
Tuy rằng đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng xác nhận bà ta là nhân tố có trong chuyện đó, không thể phủ định được.
Nhưng đứng ở góc độ của Nhan Ngọc.
Nhan Ngọc không có gì sai, bà ta muốn sống sót, bà ta phải tìm một người có thể bảo vệ bà ta, Lãnh Điệu Thiên là người duy nhất có thể đối đầu với Thượng Quan Cửu, bà ta chọn ông ấy không sai tí nào.
Người ta muốn sống sót thì không thể nào không làm tổn thương đến người khác.
Đường sống của anh chen ngang đường sinh của người khác.
Bàn tay mỗi người đều có khả năng nhuốm máu.
Đây là quy tắc của xã hội này, anh muốn lên ngôi thì sẽ có người bị đào thải.
Nếu anh quá mềm lòng thì người bị đào thải sẽ là anh, người đánh mất cuộc sống chính là anh.
Nếu như năm đó Lãnh Diệu Thiên quả quyết hơn một chút, bảo vệ bà ta tốt hơn một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
Những chuyện như bây giờ đều sẽ không xảy ra.
Tiếc là không có nếu như.
Thế nên trong chuyện này, nếu nhất định phải nói xem ai sai, phải truy cứu đến tận cùng, thì đều là do lỗi của Lãnh Diệu Thiên, là do ông ta không bảo vệ tốt cho người con gái mà mình yêu.
“Có phải mẹ quá vô tích sự không?” Hai tay Nhan Ngọc ôm lấy mặt, vừa hối hận vừa đau đớn.
Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn sống trong dằn vặt, nhưng bà ta không muốn chết, bà ta muốn nhìn thấy con gái mình, tận mắt nhìn thấy.
“Người vô tích sự thì nhiều lắm, mẹ chỉ là một trong số đó thôi, không có gì phải buồn cả.
” Thời Sênh vẫn nói năng tùy tiện như vậy, “Hối hận và buồn bã không giải quyết được việc gì cả, những cảm xúc đó chỉ đem lại cho mẹ sự ưu phiền vô cùng tận, khiến mẹ càng trở nên yếu đuối, bị giam trong vực thẳm đen tối, trở thành con rối cho người ta tùy ý trà đạp.
”
“Miên Miên…” Nhan Ngọc có chút kinh ngạc, bà ta là người có học, hiểu được ý của Thời Sênh là gì.
Thế nhưng cô mới có bao nhiêu tuổi, sao lại đã than thở như vậy rồi?
Nhan Ngọc bỗng nhiên nhớ ra, từ lúc nãy đến giờ, cô chưa từng thể hiện ra bất cứ điệu bộ gì mà người thân gặp lại nhau nên có.
Từ đầu đến cuối, cô đều giữ được