Cuộc họp lâu đến mức Thời Sênh chỉ muốn chết.
Tịch Phi lại thản nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe thầy giáo nói.
Từ đó trở đi, Hứa Thiểm Thiểm lại bị người ta bao vây ở cự ly gần.
Dù sao thì cũng có phụ huynh vừa trẻ lại vừa đẹp như vậy, rất hiếm gặp.
Hứa Thiểm Thiểm tốt nghiệp trung học cơ sở, với kết quả đứng đầu trường, thi đậu vào trường trung học phổ thông tốt nhất của thành phố A.
Để tiện cho Hứa Thiểm Thiểm đi học, Thời Sênh chuyển nhà đến gần trường, ai ngờ Tịch Phi sớm đã mua một căn hộ ở gần trường, chỉ đợi bọn họ chuyển đến…
“Lợi hại đó vợ của em.
” Thời Sênh vỗ vai Tịch Phi.
Tịch Phi giật giật miệng, nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng: “Ai là vợ của ai?”
“Anh là vợ của em.
” Thời Sênh cười tươi vui vẻ, “Sao thế, em chưa chiều anh đủ sao?”
Tịch Phi đột nhiên yếu thế.
So với cô, những gì hắn làm chẳng đáng để nhắc đến.
“Em chiều anh như vậy, sẽ chiều hư anh đấy.
” Tịch Phi thả cô ra, dắt tay cô đi về phía căn phòng.
Thời Sênh tít mắt, nói rất thản nhiên, “Nhưng nếu em không chiều anh thì có thể chiều ai chứ?”
Câu nói này rõ ràng là đang nịnh Tịch Phi, hắn dừng chân lại, nghiêng đầu sang: “Nhan Miên, có phải kiếp trước em nợ anh không?”
Không thì tại sao kiếp này lại đối xử tốt với hắn như vậy?
“Nói lảm nhảm gì vậy?” Thời Sênh giáng cho hắn một cái tát: “Ông đây chiều người đàn ông của mình có gì sai?”
Tịch Phi: “…” muốn nói một câu tình củm sao lại khó như vậy!!
#Có một người vợ cứ muốn chiều mình thì phải làm sao?#
Thời Sênh phát hiện ra căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách.
Điểm nhấn là, hai phòng.
Nói thật chứ, một Phượng Từ chủ động thế này, Thời Sênh rất hiếm khi được thấy.
Từ hôm chuyển nhà cô đã rất vui mừng, thế rồi đến lúc chuyển xong, cô lại phát hiện ra bi kịch.
Tịch Phi lại còn mua thêm một căn hộ ở bên cạnh!
Bên cạnh!
Hắn sống ở bên cạnh!
Hy vọng Phượng Từ chủ động, không bằng hy vọng mẹ lợn biết leo cây, tức muốn khóc!
#Có một người tình dù cho đã ngủ với nhau rất nhiều lần nhưng vẫn ngây thơ, phải làm sao, online đợi sẵn, gấp lắm đấy#
“Chị ơi, chị không vui à?” Hứa Thiểm Thiểm thu xếp xong phòng của mình, nhìn thấy Thời Sênh khoanh tay đứng ngoài cửa, nét mặt buồn bã nhìn ra ngoài.
“Nhìn thấy mà không ăn được.
” Thời Sênh thở dài, “Đương nhiên không vui rồi.
”
Hứa Thiểm Thiểm: “…” Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ.
Nói những lời đó trước mặt cô bé có ổn không?
Cho dù Thời Sênh có dụ dỗ Tịch Phi thế nào đi chăng nữa, tóm lại là…
Không cho ngủ!
Không cho ngủ!
Không cho ngủ!
Thời Sênh tức đến mức suýt nữa cho uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Không phải hắn không có cảm giác gì, tại sao lại không cho ngủ?
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị cưỡng ép rồi thì Tịch Phi về nước…
Đem theo cô.
Tịch Phi lãng mạn với cô ở trong nước bao lâu nay sớm đã có người tìm đến hết lần này đến lần khác, nhưng đều bị Tịch Phi đàn áp.
Thời Sênh nghĩ đến chuyện có thể đem Hứa Thiểm Thiểm ra nước ngoài học, nhưng Tịch Phi từ chối.
Nói rằng cô bé ở trong nước sẽ tự do hơn.
Đợi đến khi Thời Sênh gặp đám người kỳ quặc nhà họ Tịch, thì cô đã biết tại sao Tịch Phi nói ở trong nước tự do.
Cô vừa xuống máy bay đã bị người ta bao vây, kiểu 360 độ không một góc chết.
Nếu không phải những người bao quanh cô không động tay động chân, không thì cô đã rút kiếm ra từ lâu rồi.
“Tiểu Phi, cô vợ này của cậu… không được.
” Một người đàn ông lớn tuổi trong số họ bình luận trước.
Đúng lúc Thời Sênh đang định cãi lại, thì ông ta lại chậm rãi nói: “Có điều vẫn có thể miễn cưỡng qua cửa nhà họ Tịch chúng ta.
”
Thời Sênh: “…” Ông đây nể mặt vợ mới bước vào cửa nhà các ngươi, lại còn nói miễn cưỡng!
Phải người khác, có giàu nhất hành tinh thì ông đây cũng không thèm.
Biết đủ đi!
“Tìm đối tượng gì chứ, Tiểu Phi nên sống với chúng ta mới đúng.
” Cách nói của một người đàn ông khác càng đáng sợ hơn, nói xong lại đổi giọng, “Có điều tìm thì cũng đã tìm rồi, cũng không thể trả con nhà người ta về được, thế thì Tịch gia chúng ta tệ đến mức nào?”
Cảm ơn nhé, vì không muốn nhà mình tệ hại, mới đồng ý cho ông đây vào nhà.
“Tiểu Phi à, vợ cháu đã từng gϊếŧ người chưa?” Một người đi sau thản nhiên hỏi một câu, “Nhà chúng ta không phải là chỗ những cô nương yểu điệu yếu đuối có thể vào được, bị dọa chết rồi chúng ta không chịu trách nhiệm.
”
Số người ông đây gϊếŧ còn nhiều hơn số cơm các vị ăn.
“Cô gái, lại đây, lại đây, đừng nghe bọn họ nói nhảm.
” Một