Hôm diễn ra lễ cưới, là nhân vật chính, đương nhiên Thời Sênh nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Dù sao thì đây cũng là hôn lễ của trụ cột nhà họ Tịch, ai dám xem nhẹ?
Thời Sênh đã đọc thuộc như lòng bàn tay trình tự hôn lễ, hoàn toàn không mong đợi hôn lễ, chỉ mong đến sau hôn lễ, có thể ngủ cùng cô vợ của mình.
Những người mà Tịch Phi cần đón tiếp khá nhiều, Thời Sênh phải đứng bên cạnh liên tục cười chào, người ta chúc rượu còn phải uống.
Cũng có người nói bóng nói gió, đa phần là dò hỏi xem Tịch Phi có thực sự thích cô gái này không, chỉ cần một ánh mắt của Tịch Phi thì người nói bóng nói gió đó lập tức không dám lên tiếng nữa.
Tiếp đãi người bên ngoài đã đành, lại phải tiếp đãi cả người nhà thần kinh.
Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, Thời Sênh chưa bao giờ thấy mệt như vậy.
Cô dựa vào vai Tịch Phi.
Đợi đến khi Tịch Phi ôm cô về phòng thì cô đã ngủ quên từ lúc nào.
Tịch Phi đặt Thời Sênh lên giường, kéo kéo cổ áo, khát khô cổ họng.
Hắn cúi người hôn Thời Sênh, người bên dưới đáp lại hắn theo bản năng, qua loa vài cái, rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
Tịch Phi thở dài, sớm biết cưới xin mệt mỏi thế này thì hắn đã sớm lĩnh thưởng từ lâu rồi.
Tịch Phi ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giày ra, đắp chăn lên cho cô, rồi lấy quần áo đi tắm.
Đợi đến khi tắm xong, người trên giường không biết đã ngồi dậy từ khi nào, ôm mặt ngồi nhìn đống bαo ƈαo sυ đủ nhãn hiệu đủ màu sắc trên chăn.
Tịch Phi: “…”
Thời Sênh vốc lên một nắm, hỏi Tịch Phi: “Đám người nhà anh muốn làm anh liệt luôn à?”
Ôi chao, bọn họ không tặng hồng bao, không tặng trang sức, tập hợp tặng cái này, có ý gì đây ta?
Có lẽ là vì ở trong nhà tắm quá lâu, bị khí nóng bao phủ, mặt Tịch Phi hơi nóng lên, ửng đỏ, hắn bước lên thu những thứ đó lại.
Tịch Phi mặc áo tắm dài, buộc dây hờ hững quanh lưng, lúc cúi người xuống, để lộ rõ da thịt.
Đẹp có thể ăn thay cơm!
Thời Sênh nuốt nước bọn, ai dà mẹ ơi, muốn ngủ.
Ánh mắt của Thời Sênh quá nóng bỏng, Tịch Phi không muốn nhận ra cũng khó.
Mặt hắn càng đỏ hơn, vành tai nóng ran lên, hắn để những thứ đó sang bên cạnh, không dám nhìn Thời Sênh, giọng nói có phần trầm nhẹ: “Em đi tắm đi đã.”
“Mệt quá, không muốn tắm.”
Tịch Phi: “…”
Hắn liếc mắt nhìn Thời Sênh: “Thế thì đi ngủ.”
Thời Sênh đứng dậy trên giường, nhảy thẳng lên người Tịch Phi, hai chân kẹp lấy hông hắn.
Tịch Phi sợ cô rơi xuống đất, vội vàng ôm lấy.
Hương thơm của người con gái phả lên mặt, những sợi tóc mềm mại rơi trên cổ hắn.
“Anh tắm cho em có được không?” Thời Sênh tựa vào vai hắn như một đứa trẻ con, cọ cọ trán vào má hắn.
Tịch Phi nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng khô như sắp bốc khói đến nơi, lòng bàn tay chạm phải làn da mềm mại nhẵn nhụi.
Hắn không dám động đậy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Một lúc sau, hắn mới thở đều lại, ôm Thời Sênh đi vào nhà tắm.
“Em… tự tắm có được không?” Tịch Phi đặt Thời Sênh ngồi lên thành bồn tắm, không dám nhìn thẳng vào cô.
Rõ ràng đã tự mình xem nhiều sách hướng dẫn như vậy rồi, nhưng đến lúc này, đầu óc hắn lại hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
“Không được.” Thời Sênh đưa tay ra túm lấy tay hắn, nũng nịu, “Em mệt lắm ý.”
Tịch Phi liếc thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Thời Sênh, lập tức thấy xót xa, hắn đấu tranh tư tưởng một lát, nỗ lực khống chế hơi thở rối bời của mình, đi sang bên cạnh chuẩn bị nước nóng.
Biểu cảm của hắn rất nghiêm túc như kiểu đang làm một việc gì đó rất quan trọng, thực tế là cả người đều đang căng thẳng.
Người ngồi cạnh hắn như đang phát sáng phát nhiệt, khiến toàn thân hắn nóng ran lên.
Thời Sênh chống mặt, hai mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, quả nhiên lúc xấu hổ, Phượng Từ lúc thẹn thùng là đáng yêu nhất.
Xả nước nóng xong, Tịch Phi nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cởi lễ phục trên người ra, để lộ thân hình trắng mịn duyên dáng, ánh đèn và hơi nước hòa quyện với nhau như một lớp voan mỏng bao bọc lấy cô, khiến hình dáng ấy lại càng trở nên quyến rũ hơn.
Tịch Phi như đang có máu nóng bốc