“Nguyễn Tiểu Dạng, cô thực sự không suy nghĩ về kiến nghị mà ta vừa đưa ra sao?” Lúc Trường Lạc Hầu bước ra ngoài, hắn không can tâm nên hỏi lại lần nữa.
“Hầu gia, không được lợi bất cập hại.” Thời Sênh chỉ lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái.
Trường Lạc Hầu cười mỉm, “Ta hiểu rồi, nếu Nguyễn tiểu thư đã không đồng ý thì coi như ta chưa nói gì, chúng ta vẫn là bạn.”
Trường Lạc Hầu chắp tay với Thời Sênh, “Nguyễn tiểu thư, vậy gặp nhau ở kinh thành, cáo từ.”
Người thông minh sẽ biết có thể đụng chạm đến ai, và không thể đụng chạm đến ai.
Trường Lạc Hầu dẫn người rời đi, người đàn ông vừa nói chuyện với Thu Thủy liền quay đầu nháy mắt ra hiệu với Thu Thủy lần nữa.
Thu Thủy dường như không nhìn thấy, “Tiểu thư, Trường Lạc Hầu nói gì với tiểu thư?”
Câu nói cuối cùng là có ý gì?
“Hắn muốn ta gả cho hắn.”
“Tuổi tác của Trường Lạc Hầu cũng hơi lớn.” Thu Thủy lập tức nói ra một câu.
Thời Sênh: “…” Sao câu trọng điểm của ngươi lại kỳ lạ như vậy.
Vấn đề là do lớn tuổi sao?
Vấn đề là trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân, Phượng Từ không có ở đây thì thành thân với ma hả!
Thời Sênh xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy có người dẫn Tô Họa đi.
“Là người của Lý gia.” Thu Thủy chạy tới xem, rồi quay lại bẩm báo.
Thời Sênh nhìn thấy Tô Họa bị người ta kéo đi, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nhạt có mà như không.
Mấy ngày sau thì nghe Thu Thủy kể về chuyện của Tô Họa.
Tô Họa bị Lý Hồng Hồng tìm mọi cách ngược đãi, giày vò, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thê thảm.
Thời Sênh chuẩn bị lên kinh thành, đương nhiên chẳng có thời gian quản mấy chuyện đó.
Cô không đem theo bất cứ người nào, tự một mình tới kinh thành.
Cô vừa vào kinh liền gặp Cô Độc Dực đang tán tỉnh đàn bà con gái.
Cô Độc Dực cũng chẳng để ý đên Thời Sênh, cứ nói chuyện với cô nương đó, rồi đi qua người cô.
Cho tới khi trời tối, Cô Độc Dực tới gõ cửa sổ của cô.
“Nguyễn Tiểu Dạng, mở cửa sổ!!” Cô Độc Dực đập cửa sổ, không dám tạo thành tiếng quá lớn.
Thời Sênh đẩy cửa sổ ra, “Đang nửa đêm, ngươi lại dám trèo lên cửa sổ của con gái nhà người ta.
Bình Nam Vương thật có hứng thú nha.”
Cô Độc Dực có tính năng tự động lọc, “Nguyễn Tiểu Dạng, cô lên kinh có chuyện gì?”
“Ngươi quản ta hả?”
“Tò mò thôi!” Cô Độc Dực nhảy thẳng vào trong phòng, “Ta nghe nói Trường Lạc Hầu có động tĩnh, các ngươi có phải muốn tạo phản không?”
Thời Sênh chau mày, “Sao, hối hận rồi?”
“Hối hận cái gì, ta không mong muốn vị trí đó.” Cô Độc Dực thở dài, “Nhưng dù sao thì ta cũng là người của Hoàng gia.”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì, nói đi.”
Cô Độc Dực nhìn ngó xung quanh, giọng rất nhỏ, “Ta giúp các ngươi một tay, sau khi sự đã thành, ngươi giúp ta nói với Trường Lạc Hầu, để hắn cho ta rời kinh thành, ta muốn làm một lãng tử ngao du thiên hạ.”
“Không phải ngươi muốn đi đều rất dễ sao?” Người đàn ông này có năng lực mà, lần trước hắn ở Huyện Bạch Hà một thời gian dài như vậy mà người của Độc Cô Tu đâu có phát hiện ra?
Gương mặt Cô Độc Dực thâm trầm, “Cô không hiểu cái cảm giác mà cả ngày đều cảm thấy có người muốn âm thầm giải quyết mình.”
Thời Sênh: “…” Ta rất hiểu, có rất nhiều những tên ngu đần muốn ám toán ta.
Trong tay Cô Độc Dực có bản đồ phòng thủ kinh thành, còn nắm giữ một số thông tin mà nhiều người ngoài không biết.
Có Cô Độc Dực hỗ trợ, Thời Sênh vốn định dốc toàn lực tạo phản, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Thời Sênh chậm chí không cần lộ diện, người của Trường Lạc Hầu đã giải quyết rồi.
Trường Lạc Hầu không phải Độc Cô Tu.
Hắn công không quan tâm đến danh tiếng, chỉ cần hắn có thể đăng cơ là được.
Lúc Hoàng cung bị phá, Độc Cô Tu dẫn theo người chạy trốn, tính toán rất tốt, tuyến đường cũng vừa có người biết.
Sau đó, đến khi bọn họ vừa tới cổng ra liền phát hiện thấy nơi đó đã có người đợi sẵn, những ngọn đuốc từ từ sáng lên, khiến một phương trời đất được chiếu sáng rõ.
Độc Cô Tu nhìn thấy rõ ràng phía trước có người.
Tiếng thiếu nữ nhẹ nhàng tuyền đi trong bóng đêm.
“Độc Cô Tu, lâu lắm không gặp.”
Lúc này, thứ hiện lên trong đầu Độc Cô Tu không phải là sắp mất đi vinh hoa phú quý, mà