Tất cả mọi người biết Tân Y có một Thư Tuyệt nguyện ý chết cùng cô.
*
“Tí tách… Tí tách… “
Bên tai Thời Sênh chỉ có thanh âm này, một âm thanh có chút trống trải.
Thân thể lạnh lẽo, tứ chi chết lặng, cô gian nan mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt chính là trần nhà cũ kỹ mờ nhạt, có chút rạn nứt, ngọn đèn trắng lóa đâm vào làm mắt cô thấy đau, các hình ảnh trước mắt chồng lên nhau, trong đầu mờ mịt.
“Tí tách… Tí tách… Tí tách…”
Thời Sênh hơi hơi quay đầu, mặt nước nhất thời bao phủ khuôn mặt cô.
Cô lập tức quay đầu lại, lúc này mới thoát khỏi thảm kịch bị nước bao phủ.
Hiện tại, cô nằm ở một bồn tắm lớn.
Nước bao phủ cả thân mình cô.
Một bàn tay cô đặt bên ngoài, thanh âm tí tách đúng là từ bên cạnh truyền đến.
Cổ tay đã tê liệt, mang theo một cỗ đau đớn.
Thời Sênh thử nâng tay, trên cổ tay là một vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa hiện ra trước mắt cô, mặt đất bên ngoài bồn tắm lớn tất cả đều là vết máu.
Thời Sênh: “…”
Cắt cổ tay tự sát!
Thời Sênh cảm giác sinh mệnh mình đang xói mòn.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại trên bồn rửa tay bên cạnh.
Thời Sênh nắm cổ tay không ngừng đổ máu, dùng khăn mặt bên cạnh bao lấy, cầm máu một cách đơn giản.
Cô từ từ đứng dậy, chống tay vào thành bồn tắm đi ra ngoài, gian nan đi đến bồn rửa tay.
Thời Sênh cầm di động ấn nửa ngày, nhưng mà cũng không có phản ứng gì.
Thời Sênh: “… ” Hết pin? Hỏng rồi?
Thời Sênh thở hổn hển, cầm di động, loạng choạng đi ra khỏi phòng tắm.
Phòng bên ngoài không lớn, hơn mười thước vuông, liếc mắt một cái có thể quan sát hết toàn bộ, chắc là một căn hộ chung cư.
Thời Sênh đi tới bàn.
Mặt bàn thực hỗn loạn, máy tính, đồ ăn vặt, các loại sách và giấy để lẫn lộn.
Thời Sênh lục lọi nửa ngày cũng không tìm thấy sạc pin.
Thân thể cô kiệt sức, đặt mông ngồi xuống ghế, hơi thở không xong.
Cô phải thở hổn hển từng hơi, từng hơi một.
Không thấy sạc pin, Thời Sênh chỉ có thể cầm máu trước.
Lúc tìm đồ buộc miệng vết thương lại phát hiện ra sạc pin trong một đống quần áo không biết bao lâu chưa giặt.
Thời Sênh cột chắc miệng vết thương, sạc pin cho di động, sạc được vài phút, Thời Sênh ấn khởi động máy.
Máy vừa khởi động một chút, di động leng keng thùng thùng vang không ngừng, trực tiếp làm đơ điện thoại, nửa ngày cũng chưa phản ứng, cuối cùng sập nguồn luôn.
Thời Sênh: “…” Lợi hại!!
Lần này, Thời Sênh ấn khởi động máy nửa ngày cũng không phản ứng.
Im lặng, Thời Sênh ném bỏ di động, quyết định tự lực cánh sinh.
Máu đã ngừng chảy, thân thể này còn chưa tới cực hạn, có thể duy trì một khoảng thời gian.
Thời Sênh tìm nửa ngày trong không gian, những đồ vật lấy ra đều bị cô nhét trở lại.
Thân thể này chưa từng tiếp xúc với linh khí, ăn vài thứ kia vào phỏng chừng còn chết nhanh hơn.
Thời Sênh lấy ra một cái áo khoác, mặc lên, lấy ví tiền của nguyên chủ rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài có phòng khách, còn có hai phòng ngủ, Thời Sênh liếc nhìn rồi đi ra phía cửa.
Ngoài cửa lớn là một hành lang cũ kỹ, vữa trên vách tường đều bắt đầu bong ra, mặt đất ướŧ áŧ bẩn thỉu, trong góc chất đống rác rưởi, còn có thể nhìn thấy con chuột chạy ra từ chỗ góc tối.
Thời Sênh: “… ” Nữ phụ này cũng quá thảm!!
Chung cư cũ nên không có thang máy, Thời Sênh chỉ có thể đi thang bộ, lúc xuống lầu có thể nhìn thấy bên ngoài đã đen kịt một mảnh, chẳng nhìn thấy cái gì.
Xuống tới nơi, có một cái cửa sắt, Thời Sênh đưa tay túm một chút, kéo không nhúc nhích, bị khóa rồi.
Chó má!
Người xúi quẩy uống nước cũng nghẹn.
Kiếm của ông đâu?
“Tiểu Y? Muốn ra ngoài à?”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói già nua, Thời Sênh sợ tới mức thiếu chút nữa lấy kiếm chém.
“Tách” một tiếng, đèn hành lang sáng lên.
Trong ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, Thời Sênh nhìn thấy một bà lão.
Bà ấy khoác một cái áo khoác, thần tình hiền hòa nhìn cô.
“Không mang chìa khóa sao? Cháu đợi tí, bà đi lấy cho cháu, đỡ cho cháu phải đi lên một chuyến.” Bà cụ nói xong liền xoay người vào nhà, rất nhanh cầm một chuỗi chìa khóa đi ra.
Bà cụ vừa mở cửa, vừa nói: “Các cháu trẻ tuổi, tinh thần tốt, buổi tối còn chạy ra ngoài, không giống chúng ta, già rồi.”
Thời Sênh không nói gì, hiện tại cô chưa biết gì cả.
Bà cụ đã lớn tuổi, ánh mắt không tốt lắm, một hồi lâu mới mở được cửa.
“Đi thôi, lúc nào về thì gọi bà.
Bà sẽ ra mở cửa cho cháu.”
“Cảm ơn.” Thời Sênh hơi hơi gật đầu, đi ra cửa sắt.
Ánh mắt bà lão đều híp thành một đường chỉ, “Trên đường cẩn thận một chút.”
Nơi này hẳn là khu chung cư cũ, rất lớn, Thời Sênh đi một chút nghỉ một chút, muốn tìm một nơi gọi điện thoại.
Mãi đến lúc cô ra khỏi tiểu khu mới