Tác giả trên tay biên tập của Thời Sênh không nhiều lắm, tác giả viết tốt càng ít, nên những vị trí đề cử tốt đều đến trên người Thời Sênh hết.
Biên tập đề cử mà được thì có thể coi là tạo ra được một đời đại thần mới.
Thời Sênh bên này ngày sống đến vui vẻ, Tạ Ngôn bên kia lại cực thảm, bởi vì phong cách viết thay đổi đột ngột làm cho độc giả khó mà tiếp nhận nổi, sau khi mấy chương liên tục đều như thế, đã có không ít người bỏ đi.
Tạ Ngôn hơi tiều tụy, ngay cả Nhϊếp Thành cũng không muốn gặp.
Hắn rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định tìm Thời Sênh.
“Tiểu Y.”
Tạ Ngôn gõ cửa phòng Thời Sênh, gõ mấy lần, Thời Sênh mới mở cửa cho hắn.
“Có việc gì?”
“Chúng ta đã lâu không ra ngoài xem phim, anh mua vé, cùng đi xem đi?”
“Nhϊếp Thành không đi?”
“Tiểu Y, anh cùng Nhϊếp Thành chỉ là bạn bè, em không cần hiểu lầm.” Tạ Ngôn lập tức lắc đầu biện giải, “Chuyện lần trước không phải anh đã giải thích qua với em rồi sao? Đó là ngoài ý muốn, Tiểu Y, em phải tin tưởng anh.”
“A…”
Giường cũng đã lăn với nhau mà hắn còn nói ra vậy được.
Tạ Ngôn giơ vé xem phim lên trước mắt Thời Sênh, “Tiểu Y, em xem, đây là phim trước đây em rất muốn đi xem.
Chúng ta cùng nhau đi?”
Ai muốn cùng anh đi xem phim chứ?
Không đi!
Thời Sênh một lời không hợp liền trực tiếp đóng cửa.
Tạ Ngôn bị nhốt ngoài cửa, một hồi lâu hắn mới lại gõ cửa tiếp.
Gõ cửa không được, hắn lấy di động ra gọi điện thoại, kết quả phát hiện số không liên lạc được.
“Tiểu Y! Em mở cửa!”
“Tiểu Y!”
“Tân Y, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện.”
Giọng của Tạ Ngôn đến cuối cùng có chút tức đến hộc máu.
Trong khoảng thời gian này, hắn bị Nhϊếp Thành quấn quít lấy, tuy rằng ở cùng Thời Sênh dưới một mái nhà nhưng mà gần như chẳng gặp nhau bao giờ.
Thời Sênh mặc kệ hắn, hiện tại quan trọng là… kiếm tiền, sau đó đuổi hai thằng kia ra khỏi nhà.
Thời Sênh lên bảng đề cử ngày đầu tiên liền trực tiếp vọt tới top 10 trong bảng tiêu thụ của trang web, lượng tiêu thụ trong top 10 đều là một ngày một vạn RMB.
Ngày thứ ba đã muốn lọt vào top 3.
Tháng thứ nhất, tiền nhuận bút Thời Sênh đã là mười vạn.
Nhưng mà sau khi lấy được tiền nhuận bút, độc giả liền phát hiện tác giả giảm mạnh cập nhật chương mới, sau đó trực tiếp ngừng luôn.
Có được tiền nhuận bút, Thời Sênh còn viết văn cái gì, trực tiếp lao vào thị trường chứng khoán.
Manh tử: Tổ tông, cô đã ba ngày không cập nhật!! Chừng nào cô mới thêm!!
Tổ tông: Có thời gian lại thêm.
Manh tử:… Không phải cô nghèo muốn cạp đất sao?
Tổ tông: ←_← hết rồi.
Hiện tại cô có tiền, tuy rằng chưa phải phú ông trăm vạn nhưng vẫn là có tiền, không cần ăn đất.
Manh tử:…
Một cuốn truyện đang ngon lành, thế mà cô ấy lại bỏ hố! Lúc trước rõ ràng cập nhật nhanh như vậy, còn tưởng mình sắp tạc được một pho tượng thần, kết quả cô ấy nói không thêm là không thêm luôn.
Biên tập ngất ở WC.
…
Có tiền, Thời Sênh lập tức trả tiền cho chị Hồng chủ cửa hàng ở phía đưới.
“Không cần vội, em cứ dùng đi.” Chị Hồng lo lắng Thời Sênh không có tiền, không chịu nhận.
“Em có tiền.” Thời Sênh đưa tiền tới quầy hàng của chị Hồng, “Cảm ơn chị Hồng!”
Chị Hồng lắc đầu, “Con bé này.” Rồi chị xoay người lấy mấy túi đồ ăn vặt, “Cầm lấy ăn, có gì cần thì nói với chị Hồng.”
Thời Sênh rút từ ví tờ năm mươi đồng đặt trên quầy, mang theo gói to rồi lao nhanh ra cửa.
Chị Hồng dở khóc dở cười nhìn năm mươi đồng kia, chị muốn cho Thời Sênh chứ không phải muốn bán.
Thời Sênh chạy trốn quá nhanh, ở bên ngoài đụng vào một người.
Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Nhϊếp Thành.
Hắn đột nhiên đưa tay bắt lấy Thời Sênh, kéo cô đến một chỗ không người.
“Tân Y, cô mới nói gì với Tạ Ngôn?” Nhϊếp Thành chất vấn bằng giọng tàn nhẫn.
Giờ Tạ Ngôn không nghe điện thoại của hắn, cũng không nhắn tin đáp trả, ngay cả cửa phòng cũng khóa trái.
Thời Sênh mạnh mẽ gạt tay Nhϊếp Thành ra, “Tôi không nói gì với anh ta.”
Ai biết tiểu thụ nhà ngươi phát điên cái gì, có lẽ là dì cả đến chơi.
Nhϊếp Thành uy hϊếp nói: “Tân Y, tôi cảnh cáo cô, mau chóng chia tay với Tạ Ngôn, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
Thời Sênh cười nhạo, “A, như dùng cái loại thủ đoạn thấp kém lúc trước sao?”
Nhϊếp