“Tiểu Y?” Chú Cường nhìn Thời Sênh.
“Anh ta nɠɵạı ŧìиɦ…” Thời Sênh thản nhiên đáp.
Chú Cường thay đổi sắc mặt, túm áo Tạ Ngôn, một quyền đánh ra, đấm thẳng vào mặt Tạ Ngôn.
“Ông đây ghét nhất loại người như mày, chân trong chân ngoài.” Chú Cường xì một tiếng khinh miệt, “Tiểu Y nhà chúng tao có chỗ nào không tốt? Chỗ nào có lỗi với mày?”
“Khụ khụ…” Mặt Tạ Ngôn bị đánh sưng vù, khóe miệng có máu chảy ra, “Chú Cường thúc… chú nghe cháu giải thích.”
“Giải thích cái gì mà giải thích? Tiểu Y sẽ đổ oan cho mày sao? Người như mày làm sao xứng đôi với Tiểu Y nhà chúng tao.” Chú Cường lôi Tạ Ngôn xuống lầu.
Dưới lầu cũng nghe thấy động tĩnh, đã có người đi lên, thấy chú Cường đang xách Tạ Ngôn đi xuống thì đều hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Thằng nhãi con này dám cho Tiểu Y đội nón xanh.” Chú Cường hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc.
Chú Cường nói đơn giản vài câu, mọi người đều phẫn nộ trừng mắt với Tạ Ngôn.
Có người còn chủ động đi lên mang đồ đạc của Tạ Ngôn và Nhϊếp Thành xuống dưới.
Lúc này đúng là giờ tan tầm, người trong tiểu khu đang đông, Tạ Ngôn quả đúng là bị nghìn người chỉ trỏ.
Thời Sênh theo ở phía sau, có người an ủi Thời Sênh.
“Tiểu Y đừng sợ, chúng ta sẽ không để cho hắn khi dễ cháu.”
“Người khốn nạn như thế, Tiểu Y ngàn vạn lần đừng để trong lòng, ngày tháng về sau còn rất dài.” Có người sợ Thời Sênh nghĩ quẩn trong lòng giống lần trước.
“Vâng, cháu biết.” Thời Sênh ngoan ngoãn gật đầu, “Sống trên đời này, có ai mà không gặp một vài người khốn nạn đâu.”
Mọi người thấy Thời Sênh không có phản ứng kích động thì đáy lòng mới yên tâm, chỉ sợ cô lại giống lần trước.
“Tiểu Y… Em hãy nghe anh nói…” Giọng của Tạ Ngôn từ trước mặt truyền đến.
Mấy người đàn ông đã lôi Tạ Ngôn tới cửa tiểu khu, với cái thân thể nhược thụ* của hắn, làm sao là đối thủ của những người đàn ông này, trực tiếp bị ném ra ngoài.
*Nhược thụ = uke yếu đuối như con gái.
Thời Sênh đi theo mấy người phụ nữ an ủi mình ra đến cửa tiểu khu, nhìn thấy Tạ Ngôn có chút chật vật, “Tạ Ngôn, tôi đá anh.
Anh nhớ kỹ, chúng ta không phải chia tay, là tôi đá anh!”
“Tiểu Y nói rất đúng.”
Người phía sau lập tức hét lớn một tiếng.
Sắc mặt Tạ Ngôn hết xanh lại trắng, “Tiểu Y, em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?”
“Ha…” Thời Sênh thật sự nhịn không được, nở nụ cười một hồi lâu, mới nói: “Anh đều đã làm chuyện đó với người ta ở trên giường của tôi.
Tôi còn không được tuyệt tình sao?”
Lý luận này bản cô nương không phục!
“Em…” Sắc mặt Tạ Ngôn nháy mắt trắng bệch.
“Tôi đá anh không phải vừa lúc sao.
Anh lập tức có thể cùng với người tình mới của anh như chim liền cánh.
Anh còn ra vẻ trước mặt tôi làm cái gì?”
Tạ Ngôn bị một đám người nhìn chằm chằm.
Hắn cảm giác mình lúc này giống như người không mặc quần áo, bị người người vây xem, đáy lòng Tạ Ngôn thấy rất nhục nhã.
Dù gì bọn họ cũng đã từng hẹn hò, sao lại làm cách để cho nhiều người nhìn thấy như vậy?
Nhϊếp Thành xuất hiện rất đúng lúc, Tạ Ngôn đang không biết nên làm sao, thì hắn giống như Chúa cứu thế xuất hiện trước mặt Tạ Ngôn.
Nhϊếp Thành đưa Tạ Ngôn lên xe, lại thu thập lại hành lý, trước khi đi còn nhìn về phía Thời Sênh, “Tân Y, cô sẽ hối hận.”
Thời Sênh: “…” Hối hận ông nội anh ấy!
Bắt cô và Tạ Ngôn chia tay là hắn, hiện tại cô đá Tạ Ngôn, hắn vẫn có thể nói được, anh trâu như vậy, sao không đi thống trị vũ trụ đi! Thần kinh!
“Tiểu Y, đừng khổ sở, chúng ta đều là hậu thuẫn của cháu, ai dám khi dễ cháu thì sẽ không xong với chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy, vì cái loại người này không đáng.”
“Cháu không sao, thật sự.” Thời Sênh ra hiệu dừng lại, “Cảm ơn mọi người, cháu mời mọi người ăn cơm đi.”
Mọi người thấy Thời Sênh kiên trì cũng không từ chối, mọi người liền kéo nhau vào một tiệm ăn bên cạnh.
Nhưng mà lúc tính tiền, một đám người lo lắng Thời Sênh không có tiền, đề nghị chia ra.
Thời Sênh thật vất vả mới khiến bọn họ bỏ đi cái ý định này.
Hiện tại cô vẫn chưa tới mức không mời nổi một bữa cơm.
…
Lúc quay về tiểu khu, Thời Sênh dừng lại một chút, nhìn thấy bà cụ lúc trước mở cửa cho cô đang run rẩy đi ra ngoài.
Đây là bà Dương, bình thường rất tốt với nguyên chủ.
“Bà Dương đi đâu thế ạ?” Lúc đi ngang qua bà, Thời Sênh hỏi một tiếng.
Bà Dương nghễnh ngãng, không nghe rõ, “Hả?”
Thời Sênh đề cao âm lượng, “Cháu hỏi bà đi đâu thế?”
Lần này bà Dương đã nghe rõ, “Bà